Lúc Phó Đình Xuyên và Đồng Tĩnh Niên chụp ảnh, cả đoàn làm phim ai cũng chạy tới xem.
Đàn ông xem là vì Đồng Tĩnh Niên, còn phụ nữ thì ngắm Phó Đình Xuyên.
Khương Điệu đứng xen lẫn trong các cô gái của tổ tạo hình, yên lặng lấy điện thoại di động ra.
“Thật là đẹp trai quá đi a! Mình muốn chết quá đi!”
“Cậu đừng chen mình!”
“Mấy cậu chụp xong đăng lên QQ cho mình xem với.”
......
Nhóm các cô gái xì xào bàn tán, hưng phấn kích thích đến mức không gì lấn át được.
Mãi đến khi đạo diễn Đông lớn giọng quát phía bên này “Chụp thì yên lặng chụp! La cái gì mà la! Ai dám tung mấy bức hình này lên tôi đánh chết người đó!“.
Cả nhóm hậu bối nhỏ tuổi im như hến.
Trước tấm màn màu trắng, Phó Đình Xuyên nhìn xuống dưới đài, có lẽ cũng cảm thấy chuyện này buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.
Chết mất.
Khương Điệu vừa lúc chụp được khoảnh khắc này.
Cô vội vàng phóng to lên xem, nhìn thành quả mới thu hoạch được.
Người đàn ông mặc bộ trường sam màu xanh biếc, dáng người thon dài, hai gò má ngời sáng. Mặt mày rõ nét, sống mũi cao ngất, bất giác nở nụ cười càng tôn lên vẻ trầm ổn ý nhị qua năm tháng, không thể khiến người ta liên tưởng đến mấy chứ “tùy tiện” hay “ngả ngớn“.
Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diện độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.
Có lẽ câu nói đó mới có thể hình dung được khoảnh khắc này.
Khương Điệu nhớ 12 năm trước, lúc đó cô còn học cấp ba, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-so/511850/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.