Con đường dẫn tới hoàng cung nước Tề ngựa xe như nêm, may mà Hạng Thiếu Long cưỡi ngựa chứ không đi xe cho nên có thể luồn lách được. Bỗng nhiên có ba tiếng thượng tướng quân vang lên làm gã giật mình, kìm ngựa chậm lại, ngoái đầu nhìn về phía có tiếng kêu, ở phía sau một cỗ xe ngựa, có người thò đầu ra, vẫy tay với gã, té ra đó là Quách Khai.
Hộ tống Quách Khai là bọn ky sĩ nước Triệu, đều thi lễ với gã.
Hạng Thiếu Long kìm ngựa dừng lại, một lát sau cỗ xe ngựa mới len lên được, Quách Khai than rằng, "Cuối cùng có thể gặp mặt được Thiếu Long, khi ở Thọ Xuân, ta gặp mặt mà không nhận ra, giờ đây rốt cuộc có thể dốc hết bầu tâm sự, thái hậu Tinh rất mong nhớ Thiếu Long!"
Quách Khai đã già đi rất nhiều, mập đến nỗi mặt tròn ra, không còn dáng vẻ tiêu sái như ngày ấy. Hạng Thiếu Long tuy không thích y, lại biết y có mưu đồ với mình, nhưng vẫn giả vờ thân thiết, cười rằng, "Quách tướng vẫn khỏe chứ, ngài đã mập ra, nếu gặp trên đường, có lẽ đã không nhận ra ngài."
ánh mắt của Quách Khai dừng trên thanh Bách Chiến bảo đao của gã, nói đầy cảm xúc, "Năm xưa vì một cái sai của tiên vương, tin nhầm Triệu Mục, nếu không, hôm nay ta và Thiếu Long không những là bạn tốt mà còn đồng tâm hiệp lực chống ngoại địch."
Hạng Thiếu Long kìm ngựa đi chậm lại với cỗ xe y, lúc tiến lúc dừng, bọn Diêu Thắng thì đi ở phía sau, càng khiến cho người đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-tan-ky/182576/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.