“Bá phụ nguôi giận” Đông Phương Thanh thân là võ lâm danh túc, ra tay với một nữ nhân trước mặt bao người thì thật mất mặt, nhưng ái nữ trước mắt lão bị người khi dễ, lão sao có thể ngồi yên, đây chẳng phải làm người ta cho là Đông Phương gia dễ khi dễ sao.
“Cách hiền chất, ngươi tốt nhất giải thích rõ cho lão phu.” Đông Phương Thanh oán hận thu tay về, lúc này Đông Phương Mẫn đã được người nâng dậy, khe khẽ nức nở.
Cách Ngạo Sinh cũng không nói gì thêm, chỉ đem tầm mắt quay lại trên người ta, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau cười khổ nói: “Ngươi còn tới làm gì?”
“Ta ——” đương nhiên là tìm ngươi về.
Nhưng ta còn chưa nói ra miệng, Cách Ngạo Sinh đã ngắt lời: “Ngươi đi đi.”
“Ngươi bảo ta đi?”
Cách Ngạo Sinh trầm mặc, lúc này thân là tân lang Lâm Minh Tiêu tiến tới.
“Cô nương, hôm nay là ngày đại hỉ, mong rằng cô nương không cần sinh sự.”
“Tránh ra” Cách Ngạo Sinh lại muốn ta đi, không biết lại đang khó chịu cái gì, vạn nhất hắn thật sự muốn chặt đứt quan hệ, lão nhân gia ta chẳng phải tổn thất nặng nề? Mất nhiều hơn được?
“Cô nương” Lâm Minh Tiêu nhíu mi, “Nơi này không phải nơi có thể giương oai, mong cô nương thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Lão nhân gia ta làm gì đến phiên một tiểu bối giáo huấn, nâng tay đẩy qua một bên, đáng thương Lâm Minh Tiêu tập võ mười mấy năm, trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, lúc này lại bị một nữ nhân dễ dàng đẩy qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/28304/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.