CHƯƠNG 8
Một ngày, Đàm Văn Sơ tan ca về nhà, khi đi lên lầu bước vào trong phòng mình, anh nhìn thấy Lộ Địch An đang ngồi nơi bàn học làm bài tập, nhìn người yêu nhăn mặt nhíu mày, bộ dáng thật sự chú tâm làm bài tập, Đàm Văn Sơ bất giác muốn cười.
“Tiểu An.”
“A, anh đã về.” Lộ Địch An đặt bút xuống chạy đến, ôm lấy cổ Đàm Văn Sơ, bám dính lấy anh.
“Tiểu An, anh có vật này muốn cho em xem.” Đàm Văn Sơ dẫn Lộ Địch An đến ngồi xuống sofa.
“Là gì vậy?” Lộ Địch An hưng phấn.
Đàm Văn Sơ từ trong cặp tài liệu lấy ra một tập hồ sơ, đưa cho Lộ Địch An, Lộ Địch An nhận lấy, lật lật xem, đột nhiên trừng mắt quay sang nhìn Đàm Văn Sơ, “Uy, anh không phải muốn chỉnh em đấy chứ, rõ ràng biết em hiện tại học tiếng Anh chưa giỏi, còn đưa văn kiện bằng tiếng Anh cho em xem. Nếu thật sự muốn giúp em nâng cao trình độ, không bằng tặng em một quyển từ điển đi.”
Đàm Văn Sơ lộ ra nụ cười hối lỗi, “A, xin lỗi, nhất thời quên mất.”
Lộ Địch An lấy lại tập hồ sơ, “Rốt cuộc là cái gì, anh trực tiếp nói cho em biết là được rồi. A, em còn nghĩ là anh muốn tặng em một giống hoa mới.”
“Anh cảm thấy cái này còn tốt hơn hoa.” Đàm Văn Sơ vươn tay ôm lấy vai Lộ Địch An, bộ dáng như cùng cậu chia sẻ niềm vui, “Anh mua một hòn đảo tặng cho em.”
“Ai,” Nhất thời Lộ Địch An vẫn chưa hiểu ra, biểu tình thực mờ mịt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tam-trung-dich-ca/1104431/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.