“Tôi là người huyện phái tới để trông giữ đạo quan, đạo quan bị hư hại quá nặng nên tôi phải vào kiểm tra để còn sửa chữa.” Tả Đăng Phong tuy không hiểu ý hành động kia của Vu Tâm Ngữ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
Vu Tâm Ngữ do dự, rồi xoay người chạy vào chánh điện, một lát sau cầm hai thứ đồ chạy ra.
Giờ đang là giữa trưa, Tả Đăng Phong lập tức nhìn rõ thứ trong tay Vu Tâm Ngữ là hai cái xương. Một cái dài chắc là xương đùi, cái kia dễ nhận ra hơn, một cái đầu lâu.
Vu Tâm Ngữ cầm hai thứ ấy khẽ lắc lắc cho Tả Đăng Phong thấy, rồi ném sang một bên, vẫy vẫy tay với Tả Đăng Phong, ý bảo hắn vào trong chánh điện.
Lúc này Tả Đăng Phong đã hiểu dụng ý của cô. Cô lo đống thi cốt trong điện làm hắn sợ, nên mới lấy ra hai cái để cho hắn chuẩn bị tâm lý.
“Cảm ơn cô, tôi không sợ đâu.” Tả Đăng Phong cố gượng cười. Trên thực tế, hai khúc xương kia khiến hắn rất hãi, trên đầu lâu còn sót lại chút da, hai hốc mắt trống rỗng và hàm răng trắng nhởn khiến Tả Đăng Phong không hề dám nhìn thẳng.
Vu Tâm Ngữ nghe vậy liền xoay người đi về phía tây phòng, tới cửa phòng, xoay người cầm hai cái bát sứ đựng bánh bao trắng, quay đầu liếc Tả Đăng Phong một cái, rồi mới vào trong phòng đóng cửa.
Cảnh này làm Tả Đăng Phong vừa cảm động vừa buồn cười, lại vừa chua xót. vu Tâm Ngữ sở dĩ muốn cản hắn đi vào đại điện, hoàn toàn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-bao/818251/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.