Tô Hồng rung mình một cái, thức tỉnh thình lình từ trong cơn ngủ mơ.
Hắn mơ thấy mình bị một con mãng xà to lớn vững chắc với lớp da sặc sỡ quấn quanh sít sao, kìm chặt đến mức nghẹt thở, mà con mãng xà hoa kia còn vô cùng không đứng đắn, dùng lưỡi và đuôi rắn liên tục trêu chọc hắn, điều đòi mạng người ta chính là, trong giấc mơ như vậy hắn lại bị chọc cho cứng luôn rồi….
Quả thực làm người ta sụp độ!
Chuyện đầu tiên hắn làm khi tỉnh dậy chính là cúi đầu liếc nhìn vị tiểu huynh đệ của mình, chỉ thấy tiểu huynh đệ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tinh thần trông qua vô cùng phấn chấn.
"Ngươi là đồ không có chí tiến thủ…."
Tô Hồng đập đầu.
Hắn nghiêng mắt thoáng quét qua một vòng, chợt cả người cứng ngắc dừng lại, chỉ thấy Hạ Tinh Hoàng nằm tại chỗ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bản thân, không rõ hắn bắt đầu nhìn chòng chọc như thế từ lúc nào.
"Ngươi, ngươi tại sao lại không ngủ!"
Tô Hồng hoang mang nhấc lên góc áo, đem che lại tiểu huynh đệ của mình.
Thần sắc Hạ Tinh Hoàng bình tĩnh, dời đi tầm mắt nói: "Mặt trời đã lên đỉnh đầu được hai canh giờ, chỉ có heo mới vẫn cảm thấy buồn ngủ."
Tô Hồng: "…Ngươi làm sao biết hừng đông được hai canh giờ, trong huyệt còn không có ánh sáng"
"Bởi vì khi từ còn bé ta đã cùng sinh hoạt chung một chỗ với độc trùng mãnh thú, ta có thể nghe được âm thanh của bọn chúng trong gió" Khẩu khí Hạ Tinh Hoàng nhàn nhạt, nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-chay-trai-tim-cua-sep-ca-ngay-lan-dem/2209473/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.