🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong văn hóa dân gian Trung Quốc, "槐尸" (huái shī) Hoành thi thường có những ý nghĩa cụ thể như sau:

1. “Hình ảnh tâm linh”: "槐尸" Hoành thi có thể được xem là biểu tượng của oan hồn hoặc linh hồn không được siêu thoát, thường gắn liền với các câu chuyện ma quái hoặc truyền thuyết về những người c.h.ế.t trẻ, không có mồ mả chính thức.

2. “Cây huỳnh”: Cây huỳnh (huái) Hoành thi trong nhiều trường hợp được coi là có liên hệ với sự c.h.ế.t chóc, vì nó thường được trồng gần nghĩa trang. Trong nhiều câu chuyện, hình ảnh cây huỳnh tạo ra một không gian u ám và bí ẩn.

3. “Biểu tượng của sự mất mát”: "槐尸" Hoành thi cũng có thể thể hiện nỗi buồn và mất mát trong cuộc sống, là một lời nhắc nhở về sự tạm bợ của cuộc sống và cái chết.

Các ý nghĩa này có thể thay đổi theo từng vùng miền và văn hóa, nên ngữ cảnh sử dụng rất quan trọng trong việc hiểu đúng.

---

Đại sư mù sờ tay bạn trai tôi Cố Tu Minh lần thứ tư, ông ấy cau mày, không khỏi “chậc” một tiếng.

Cố Tu Minh tỏ ra khó chịu, vẫy bàn tay khô gầy của ông ta ra: “Biết ngay ông là kẻ lừa đảo mà.”

Sau đó trừng mắt nhìn tôi: “Em thật sự rảnh rỗi sinh nông nỗi mà.”

Nói rôi anh ấy quay người bỏ đi.

Tôi có chút bất lực, chỉ nhanh chóng quay người lại đưa ít tiền lẻ cho đại sư mù đó.

Hôm nay tôi đi qua gầm cầu vượt, nhìn thấy có người dựng sạp sờ xương đoán mệnh, tôi chợt nảy ra ý định cố kéo Cố Tu Minh qua đó.

Mặc dù chưa sờ ra được cái gì, nhưng dù sao người ta còn bận nhiều việc.

 

Trả một ít phí cũng nên mà.

Đại sư đó sờ vào những đồng tiền trong tay, thần sắc có chút khác thường, mở miệng, dường như đang do dự cái gì đó.

Tôi không để tâm, quay người đuổi theo Cố Tu Minh.

Nhưng đại sư vẫn đưa tay chặn tôi lại.

“Cô bé, bạn trai cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“22 rồi.”

Ông ấy cau mày: “Kỳ lạ, kỳ lạ.”

Nghĩ một lúc, ông ấy lại gần cúi xuống cạnh tôi nói: “Cô bé, cô phải chú ý, bạn trai của cô không bình thường lắm,....”

Tôi cảm thấy tức giận khi nghe câu này, vừa định đáp lại, nhưng tôi lại nghe thấy ông ấy nói tiếp: “Tôi sờ xương hơn mười mấy năm rồi, tuyệt đối sẽ không sờ sai tuổi xương, tuổi xương của bạn trai cô đã 80 tuổi rồi.”

Tôi: “....”

Có chuyện như vậy sao?

Sao đầu óc lại có vấn đề như vậy chứ.

Tôi bất lực nhìn ông ấy, chống chế nói: “Được được được, tôi biết rồi.”

Ở nơi xa, Cố Tu Minh đã sốt ruột chờ, tôi vội vàng quay người chạy tới.

“Em có thể đừng lề mề như vậy không, con gái mà lề mề như vậy, sau này làm việc nhà sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.”

Tôi đột nhiên cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy đâu.”

Cố Tu Minh hừ lạnh một tiếng, bỏ mặc tôi, một mình đi về phía trước.

Đúng lúc cuối tuần, tôi và Cố Tu Minh hiếm khi ra ngoài chơi, đợi chơi xong về nhà đã là 11 giờ tối rồi.

Cố Tu Minh cố ý hay vô ý đưa tay vỗ vào lưng dưới của hắn.

Tôi liếc nhìn hắn ta: “Đau lưng sao? Có cần đến bệnh viện xem không?”

Hắn ta dừng động tác, lập tức đứng thẳng lưng lên, nhìn tôi vẻ thiếu kiên nhẫn: “Em đừng có chuyện bé xé ra to có được không?”

“Xin lỗi, anh đừng giận nha....”

Cố Tu Minh phớt lờ tôi, quay người lấy quần áo đi tắm.

Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tôi nhớ lại những lời đại sư mù đó nói ngày hôm nay.

Tuổi xương đã 80 tuổi rồi........

Điều này thật vô lý.

Mặc dù tôi hay trêu chọc Cố Tu Minh về đôi tay và đôi chân già nua, nhưng chỉ là hắn ít vận động, bản thân vẫn còn rất trẻ.

Thậm chí tôi còn nhớ số chứng minh thư của hắn, điều này chắc chắn.

Tôi lắc đầu, bỏ đi những thứ suy nghĩ kỳ lạ đó.

Đang định tìm quần áo đi tắm, nhưng lại nhìn thấy khăn tắm của Cố Tu Minh trên ghế sofa.

Không nghĩ nhiều, cầm khăn tắm đi đến cửa phòng tắm.

Vừa định gõ cửa, nhưng đột nhiên một ý tưởng khác chợt nảy ra.

Tôi giật mạnh cửa phòng tắm: “Anh yêu à, khắn tắm của anh....”

Chưa nói hết câu, cửa phòng tắm đã bị đóng lại, tôi nhất thời không biết đụng trúng cái gì.

Cho đến khi hai dòng m.á.u chảy xuống, tôi mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Mấy giây sau, cửa phòng tắm lại mở ra, Cố Tu Minh đứng trước mặt tôi, với vẻ mặt u ám.

Nhìn thấy tình trạng của tôi, hắn ta không quan tâm một câu.

Chỉ hỏi tôi: “Em nhìn thấy cái gì rồi?”

Giọng nói không cảm xúc, khiến người nghe thất ớn lạnh.

Tôi đập mạnh cái khăn lên mặt hắn ta: “Khốn nạn! Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cơ thể của anh thật quý giá, người khác nhìn thoáng qua cũng không được?”

“Tối nay anh cũng đừng đụng vào tôi, tôi sẽ ngủ phòng cho khách.”

Nói xong, tôi giận dữ đứng dậy khỏi mặt đất, đi thẳng vào phòng cho khách, khóa cửa lại.

Trong phòng của khách rơi vào bóng tối, tôi tựa người vào cửa, khống chế sự run rẩy của mình, dần dần ngồi xuống đất.

Tôi im lặng thở d.ốc.

Vừa rồi tôi nói dối.

Không phải tôi không thấy gì, tôi thấy một thứ rất kỳ lạ lại là đồ vật bình thường.

Nó rất phổ biến trong cuộc sống con người.

Nhưng nó nhất định không thể xuất hiện trên người Cố Tu Minh đang 22 tuổi.

Đó là một hàm răng ố đen ố vàng.

 

Khoảnh khắc tôi mở cửa, Cố Tu Minh đang đeo răng giả trước gương.....

Răng giả......

Hắn ta luôn đeo răng giả?

Vậy lúc tôi và hắn hôn nhau thì......

Nghĩ đến đây, tôi liền buồn nôn.

 

Sau một lúc, tôi nhớ lại những gì đại sư đó nói một lần nữa.

Răng của một ông già 80 tuổi, chắc cũng giống như Cố Tu Minh.......

Tôi như rơi vào hầm băng, cả người run lên.

Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho người bạn thân nhất của tôi.

Đem chuyện hôm nay kể cho cô ấy nghe.

Người bạn thân nhất của tôi, A Đóa, rất tin vào những chuyện ma quái này, nghe tôi nói như vậy, cô ấy gọi cho tôi ngay lập tức.

Nhưng làm sao tôi dám nhận chứ, Cố Tu Minh vẫn còn ở bên ngoài.

Tôi ngắt điện thoại, A Đóa lại gửi cho tôi một tin nhắn khác.

“Cậu có tai nghe không?”

Tôi đáng chữ: “Có.”

“Đừng sợ, hãy đeo tai nghe vào trước đi, mình sẽ gửi link phòng phát sóng trực tiếp cho cậu, cậu vào đó, mình ở trong đó đợi cậu.”

Một phút sau, A Đóa đã gửi link đến.

Tên phòng phát sóng rất kỳ dị: “Chủ phòng xinh đẹp, đoán mệnh trực tuyến.”

Có một số ký tự lớn được viết trên nền: “Tân Di Huyền Thanh Quan.”

Nhìn thấy cái này tôi mới nhớ, A Đóa đã từng nói với tôi về Tân Di.

Cậu ấy nói chủ phòng này rất lợi hại, biết đoán mệnh có thể bắt ma, năng lực công việc rất cao.

Đáng tiếc khi cậu ấy miêu tả chủ phòng này một cách đầy hứng thú, thì tôi chỉ nghĩ đến việc yêu đương với Cố Tú Minh, thậm chí còn không nhớ cậu ấy đã nói.

Nhưng lúc này, tôi vào phòng phát sóng trực tiếp không chút do dự.

Giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Có vẻ như phòng phát sóng trực tiếp vừa mới bắt đầu, trên màn hình, khuôn mặt nữ sinh thanh tú đang ôm đầu, mái tóc dài được kẹp lại bằng kẹp tóc bằng gỗ.

“Chào mọi người.”

Cô ấy chào hỏi, giọng trong trẻo.

Tôi không ngờ đại sư mà A Đóa tin tưởng và hâm mộ lại là một cô gái trẻ như vậy.

Đây.........thật sự là một trò lừa bịp sao?

Tôi do dự, chủ phòng Tân Di lại lên tiếng: “Hôm nay vẫn theo quy tắc cũ chỉ xem 3 quẻ, mọi người chuẩn bị, tôi chuẩn bị phát hồng bao rồi.”

Tin nhắn A Đóa gửi đến: “Nhất định phải giật được hồng bao, chỉ như vậy Tân Di đại sư mới có thể giúp cậu.”

Tôi cảm thấy căng thẳng, lúc này cũng không còn thời gian để nghi ngờ kỹ năng chuyên môn của Tân Di nữa, chỉ cần tập trung tinh thần là được.

2 giây sau, hồng bao được gửi ra, tôi vô thức bấm vào màn hình.

“Vị này......” Tân Di nhìn người giật được: “Cư dân mạng Thanh Thanh, cô muốn xem cái gì?”

Cư dân mạng Thanh Thanh......cô ấy nói là tôi sao?

Vừa rồi tôi vừa đặt tên ngẫu nhiên là Thanh Thanh.

Tôi kiềm nén sự kích động trong lòng, theo sự thúc giục của A Đóa, kết nối video được mở lên.

Tôi không tiện nói chuyện, liền đáng chữ để giao lưu với cô ấy.

“Đại sư.” Tôi chọn lựa từ ngữ: “Có ai giống thanh niên 20 tuổi, nhưng tuổi xương bao gồm răng đã 80 tuổi không?”

Những ngón tay của Tân Di gõ nhẹ lên bàn, lắng nghe lời nói của tôi, cô ấy dùng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Có.” Cô ấy hỏi tôi: “Cô đã bao giờ nghe nói đến Hoành thi chưa?”

Tôi tự hỏi: “Hoành thi là cái gì?”

Tân Di: “Trước khi trả lời câu hỏi của cô, cô phải nói cho tôi biết chi tiết tình hình của cô, nếu không tôi không thể giúp cô được.”

Tôi do dự một lúc, kể cậu chuyện một cách chi tiết.

“Bạn trai của tôi, là khi tôi đi du lịch quen biết được....”

Nhắc đến đại sư mù mà tôi gặp ở dưới gầm cầu vượt ngày hôm qua, tôi không nhịn được hỏi: “Tân Di đại sư, cô có nghĩ rằng có thể xác định được tuổi xương của một người không? Điều này thật không thể tin được.”

“Có thể.” Tân Di nói: “Cô đi cầu vượt ở đâu? Nếu như cô đi về phía đông thành phố, vậy thì chuyện này chắc chắn là thật.”

Tội thật sự sợ hãi, tôi đã đi đến phía đông thành phố.

Tân Di giải thích: “Người dựng sạp ở đó sờ xương đoán mệnh là chú của tôi, thực lực không đơn giản.”

 

“Người bạn này, cô đang gặp rắc rối.”

Tân Di nói Hoành thi là t.h.i t.h.ể cũng là cây huỳnh.

Người xưa nói, cây huỳnh! Mộc quỷ dã, nữ quỷ hỉ chi, âm tinh thụ, mùa hè mùa thu bóng cây thu hút những thứ âm.

Nếu như có người c.h.ế.t thảm ở dước gốc cây huỳnh, t.h.i t.h.ể đó sẽ bị nhiễm âm khí của cây huỳnh, lâu ngày, âm quỷ chi khí xung quanh đều bị thu hút.

Âm quỷ khí bám vào xương t.h.i t.h.ể tương đương với có thực thể.

 

Có thực thể, càng có thể gọi là quỷ vật rồi.

Giọng Tân Di có chút trầm: “Sự khác biệt lớn nhất giữa quỷ khí và quỷ vậy, quỷ vật có thể trưởng thành, có thể có nhận thức của riêng mình.”

“Bạn trai của cô nếu như thật sự là hoành thi, vậy có lẽ hắn ta đã tồn tại như quỷ vật gần 300 năm rồi.”

“Bộ xương mà hắn gắn vào là của một ông già hơn 80 tuổi.”

“Về phần da.....có thể là được lột từ người sống.”

Bây giờ không chỉ có tôi, mà ngay cả cư dân mạng cũng nhốn nháo.

“Thật là xấu xa, cô gái cô đang yêu đương với cái thứ gì vậy?”

“Nhận thức, xương, da để chơi?”

“Cô gái, bây giờ cô vẫn còn sống là một điều kỳ diệu.”

Nhìn thấy bình luận, tôi sợ đến mức nước mắt tự trào ra.

Và trong nhóm bình luận này, cũng có một số âm thanh trộn lẫn vào.

“Chủ phòng đừng lừa gạt người khác nữa, nhìn cô ấy bị cô hù dọa kìa.”

“Đúng vậy, lừa dối khoác lác cũng là phạm pháp.”

“@ Thanh Thanh cô có thể đưa điện thoại sang trái một chút được không, tôi muốn xem bức ảnh đó.”

Xem bình luận, tôi sững sờ một lúc, vô thức làm theo.

Điện thoại di chuyển sanhg một bên, camera vừa hay có thể nhìn thấy những bức hình trên tường.

Đó là bức ảnh không dễ gì mà Cố Tu Minh hợp tác chụp cùng tôi.

Hắn trông có vẻ khó chịu, khóe miệng mím chặt.

Nhưng khuôn mặt này thật sự rất đẹp trai, dung mạo dịu dàng, có chút không phù hợp với biểu cảm của hắn.

Cư dân mạng bỗng nhiên trở nên kích động.

“Cố Tu Minh!”

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Cô nhanh nói cho tôi biết.”

Tân Di cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy đã kết nối với cư dân mạng đó.

Trên màn hình xuất hiện một cô gái với khuôn mặt hốc hác.

Tân Di hỏi cô ấy: “Cô với Cố Tu Minh có quan hệ gì?”

Cô gái nói: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.....”

Cô gái tên Tiêu Dao, cô ấy nói rằng cô ấy và Cố Tu Minh là bạn thuở nhỏ, tốt nghiệp đại học liền đính hôn.

Cố Tu Minh là thành viên của đội khám phá khoa học, trước đám cưới 1 tháng ra ngoài làm nhiệm vụ.

Điểm đến là núi Ai Lao ở Vân Nam.

“Kể từ đó, Cố Tu Minh mất tích rồi......”Tiêu Dao nhìn tôi, cả người gần như suy sụp: “Anh ấy rốt cuộc đang ở đâu?”

Núi Ai Lao ở Vân Nam.....

Nơi đầu tiên tôi gặp Cố Tu Minh, cũng là ở Vân Nam.......

Tiêu Dao kích động đến mức lấy ra một bức ảnh cô ấy chụp với Cố Tu Minh.

Trong bức ảnh đôi mắt của Cố Tu Minh đầy dịu dàng, ôm cô gái bên cạnh, cười rất đẹp.

Đây mới đúng, đây mới đúng là biểu cảm nên xuất hiện trên khuôn mặt.

Tôi ngồi bệt xuống đất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.