“Đợi một chút.”
Tiểu Địch dừng động tác lại: “Đại sư, làm sao vậy?”
“Đưa cậy sáo lại gần cho tôi xem.”
Tiểu Địch làm theo, sau khi quan sát kỹ cây sáo, tôi thở dài.
“Cô biết đây là đồ vậy gì không?”
“Nó trông giống như một cây sáo, bạn tôi nhặt được ở trên núi, nhìn đẹp liền mang đến cho tôi.”
Cây sáo mà bạn Tiểu Địch mang đến cho cô ấy từ Tây Tứ Xuyên, cây sáo này được goi là sáo Khương.
Hiện nay là sử dụng phần mỏng nhất của mũi tre làm nó, nhưng cách đây không lâu sao Khương được làm từ xương chân của các em bé sinh ra ở Thiên Triết.
Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, sao Khương mà bạn Tiểu Địch mang cho cô ấy là cái thứ hai.
“Một số linh hồn của các em bé Thiên Triết vẫn còn trên sáo Khương, nên cô có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ em lúc nửa đêm.”
Tiểu Địch sợ hãi: “Đại sư, vậy tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Yên tâm đi.” Tôi cười: “Linh hồn của em bé không làm hại người, nó rời khỏi nhà, nên có chút nhớ nhà.”
“Cô mua một ít đồ ăn ngon đồ chơi, đặt cùng chỗ với sáo Khương, dỗ dành chúng nhiều một chút, nó sẽ không làm phiền cô vào ban đêm.”
Tôi dặn dò cô ấy: “Nhưng cô phải sắp xếp thời gian đi Tây Tứ Xuyên càng sớm càng tốt, đưa cây sáo này trở về, tìm một ngôi đền để sắp xếp tốt.”
“Suy cho cùng linh hồn nếu ở lâu, cơ thể sẽ xảy ra vấn đề.”
Tiểu Địch kixh động sắp khóc: “Được được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-di-bac-qua/1607983/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.