Hứa Dục Duy không bị lạ giường, nhưng dường như Hứa Nhân Ninh lại có.
Ngay cả trên chiếc giường cỡ lớn, tôi vẫn cảm nhận được Hứa Nhân Ninh đang trằn trọc phía bên kia.
Hứa Dục Duy nằm ngủ giữa chúng tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy căng thẳng, có thể là do mùi sữa tắm nồng nàn trong phòng tắm nhiễu loạn trái tim tôi.
Mặc dù đã sống ở nhà họ Hứa một thời gian, nhưng mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, tôi không có cơ hội thân cận với sinh hoạt ngày thường của chị ấy.
Lại lần nữa nghe tiếng xoay người, tôi nhẹ giọng hỏi: "Ngủ không được sao?"
Ánh sáng vàng nhạt ấm áp của chiếc đèn ngủ đầu giường làm dịu đường nét trên khuôn mặt Hứa Nhân Ninh, đôi mắt kia ngời sáng trong đêm, giống như hai viên ngọc màu sắc ôn nhuận, làm tôi nhớ đến những vì sao chói lọi vào đêm đầu tiên bước chân đến nhà dì.
Tôi ngồi dậy, gió lạnh luồn vào chăn bông khiến tôi rùng mình.
"Em định làm gì?" Chị hỏi rất khẽ, như sợ đánh thức Hứa Dục Duy.
Tôi xuống giường, cầm áo ngủ trên lưng ghế bọc kín thân mình, đi vòng qua bên kia giường, cúi xuống nhìn chị: "Dẫn chị đến một nơi."
"Nơi nào?" Chị ngơ ngác.
"Tin em không?"
Hứa Nhân Ninh gật đầu không chút suy nghĩ, theo tôi xuống giường, rón rén ra khỏi phòng.
Chị đi sau tôi hạ giọng hỏi: "Em sẽ không ra ngoài hay là..."
"Ngắm sao." Tôi nói.
"Sao? Em có biết ngoài trời đang mưa phùn không —— "
Đi qua hành lang, đứng trước cửa phòng anh họ, tôi liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/1755333/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.