Sự chờ đợi không biết điểm cuối dài đằng đẵng.
Trước khi đưa dì vào phòng phẫu thuật, tôi nắm tay bà thật chặt.
Bà đưa tay vuốt ve mắt tôi, lo lắng hỏi: "Con ngủ không ngon à? Hay bệnh dị ứng lại tái phát..."
Rõ ràng người nên lo lắng nhất là chính mình, nhưng bà hoàn toàn chẳng để ý bản thân mà chỉ chú tâm vào tôi, điều này thật khiến tôi dở khóc dở cười, chẳng biết nên giận bà không quan tâm bản thân, hay vui mừng vì bà lo lắng cho tôi.
Khi buông tay dì, lòng tôi chợt chùng xuống.
Tôi trơ mắt nhìn bà được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn mình chỉ có thể đứng ngây ngẩn chờ đợi bên ngoài, lúc này tôi rất hận sự bất lực của mình.
Một đôi giày lọt vào tầm mắt rũ xuống của tôi, vừa ngẩng đầu đã bị một chai nước ấm áp vào má, kèm theo nụ cười mỉm của Hứa Nhân Ninh: "Uống chút nhé."
Tôi ngạc nhiên nhìn chị, rồi từ từ dời tầm mắt: "Em có mang nước theo, chị giữ lại uống đi." Khoé mắt hiện lên vẻ cứng đờ của chị, cuối cùng chậm rãi thu lại đồ uống.
Hứa Nhân Ninh ngồi xuống cách tôi một khoảng, khoanh hai tay trước ngực không nói lời nào.
Thật ra tôi biết Hứa Nhân Ninh cũng không dễ chịu.
Chỉ là khi nhìn thấy chị ấy, tôi sẽ nhớ đến cuộc trò chuyện hôm qua của họ, tim như bị xé nát.
Ban đêm, khi liên tục lặp đi lặp lại lời thú nhận của Hứa Nhân Ninh, tôi có cảm giác như bị hàng vạn con kiến cắn, điều này khiến tôi vô cùng khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/1755337/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.