Trên xe, tôi đặt tay lên tay Hứa Dục Duy và Hứa Nhân Ninh, ba người lặng lẽ làm bạn cùng nhau trên hành trình gập ghềnh.
Suốt mấy chục phút xe chạy, tầm nhìn hai bên dần mở rộng, nước non như hoạ, đẹp như mộng cảnh.
Khi xe dừng lại, tôi quay đầu nhìn hai mẹ con, họ nở với tôi nụ cười kiên định.
Tôi biết, họ đã chuẩn bị sẵn sàng, và tôi cũng vậy.
Trước mắt là một thảo nguyên bát ngát, cỏ xanh như tấm đệm, rộng lớn vô biên.
Dưới bầu trời xanh, tôi đẩy xe lăn của Hứa Nhân Ninh chậm rãi đi về phía trước, cùng nhìn nhau dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Trước nhà thờ nhỏ xinh, tôi dừng lại, nhìn Hứa Nhân Ninh, Hứa Dục Duy và Lương Mộ Hi trước mắt, cong môi nói: "Cảm ơn."
Lương Mộ Hi dang tay ôm lấy tôi, "Chị giao người bạn quan trọng nhất của mình cho em đấy."
"Vâng." Tôi gật đầu.
Ngôn Tình Hài
"Chị."
Tôi ngồi xổm xuống, dùng góc độ quen thuộc nhất để nhìn cô gái ngày càng xinh đẹp trước mắt, hỏi: "Sao vậy?"
"Em...!Nếu như sau này trong trường có hoạt động, em có thể nhờ chị được không?"
Tôi sững ra mấy giây rồi khẽ cười nói: "Đương nhiên, chúng ta là người nhà mà, chị không đi thì ai sẽ đi?"
Hứa Dục Duy ôm chặt tôi rồi thả ra, quay lại ôm Hứa Nhân Ninh một lúc lâu.
Tôi từ từ đứng lên, nhìn nụ cười kiên cường của Hứa Dục Duy mà lòng chua xót.
Cuối cùng, là Hứa Nhân Ninh.
Dưới sự chứng kiến của bác sĩ và vợ, tôi lấy chiếc nhẫn đã ở bên mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/303476/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.