Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực trước diện tích rộng lớn của Giang thành.
Ngay khi biết Hứa Dục Duy trốn học, tôi lập tức cùng Lương Mộ Hi chia nhau ra tìm, lái xe vòng quanh thành phố to lớn này.
"Chị thật không biết Duy Duy có thể đi đâu được! Con bé luôn rất hiểu chuyện." Giọng nói lo lắng của Lương Mộ Hi truyền qua điện thoại, "Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
"Cứ từ từ đã, Duy Duy sẽ không chạy quá xa đâu." Chỉ là tôi không biết Duy Duy đi đâu.
Vì lái xe cần tập trung, tôi tạm thời kết thúc cuộc gọi với Lương Mộ Hi, vừa lái xe vừa nhìn ngó xung quanh.
Chuyến bay khởi hành vào tối mai, hôm nay Hứa Dục Duy mất tích, ý nghĩa của việc này đã rất rõ ràng.
Tim tôi quặn thắt, nhất là khi nghe Lương Mộ Hi nói em rất hiểu chuyện.
Dừng trước đèn đỏ, nắng chiếu thẳng vào trong xe, tôi nheo mắt, nhớ tới chuyện rất lâu trước kia.
Là buổi họp phụ huynh của Hứa Dục Duy, từ lâu lắm rồi.
Sự hiểu chuyện của Duy Duy hoàn toàn là do bị ép buộc.
Tôi, một người sắp bước đến ngưỡng tuổi ba mươi, đang đứng bên bờ sụp đổ khi biết việc này, huống chi là một đứa trẻ mới mười bốn tuổi.
Đặc biệt, chính người mẹ sống nương tựa lẫn nhau từ bé quyết định chủ động kết thúc sinh mệnh của mình, đối với em có bao nhiêu tàn nhẫn...
Tôi nén cảm giác chua xót nơi sống mũi, đạp chân ga tiếp tục chạy lòng vòng, mãi đến khi sắp hết xăng, tôi mới tạm thời đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/303482/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.