Nhìn Hứa Dục Duy, tôi cảm nhận thời gian thật sự trôi.
Ấn tượng của tôi với Hứa Dục Duy vẫn dừng lại ở thân thể nhỏ xíu vừa nhìn thấy tôi liền nhào tới, giờ đây cô bé đã cao đến ngực tôi, mảnh mai duyên dáng.
Điều duy nhất không thay đổi là đôi mắt trong ngần kia.
Cô bé mở cửa rồi lấy khăn lông cho tôi.
Khi tiếp nhận, những đầu ngón tay vô tình chạm nhau, lúc này tôi mới dần cảm thấy lạnh.
Hứa Dục Duy sững ra một lúc, buông xuống câu "Em đi lấy áo khoác, chị chờ em một chút" rồi vội vã lên lầu.
Bấy giờ tôi mới biết thì ra tầng trệt là phòng khám, dường như phía trên có người ở.
Một lúc sau, Hứa Dục Duy cầm theo áo lông xuống lầu, đưa cho tôi, "Cẩn thận bị cảm, chị mau mặc vào đi." Tôi ngơ ngác nhận lấy, vô thức bị em điều khiển.
Mặc xong, tôi ngẩn ra, không khỏi thốt lên: "Đây là áo khoác của mẹ em à?"
Em sửng sốt gật đầu, nói: "Sao chị biết?"
Bởi vì đây là mùi hương trên người Hứa Nhân Ninh, tôi sẽ không nhận lầm.
Lúc này tôi mới phát hiện, dù sáu năm đã trôi qua, nhưng tất cả những gì thuộc về chị vẫn khiến tôi ghi khắc trong tim.
"Chị là...tìm mẹ em?" Hứa Dục Duy đứng trước mặt tôi rụt rè hỏi.
"Không." Tôi nhẹ nhàng nói, "Là mẹ con em."
Tôi đoán bây giờ Hứa Dục Duy đã lên cấp hai, trên người cô bé toát lên hơi thở thanh xuân khiến tôi hoài niệm.
Nghe vậy, em cúi đầu, tôi để ý thấy ngón tay em đang giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/303485/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.