Hành lang bệnh viện người đến người đi, dáng vẻ cuộn tròn của tôi thoạt trông thật bình thường.
Tôi co ro trên băng ghế không động đậy, thẫn thờ nhìn tên bệnh nhân trên cửa phòng bệnh.
Hứa Nhân Ninh ở ngay sau cánh cửa, nhưng tôi không có can đảm đẩy ra.
Hoá ra lý do tôi luôn có cảm giác cơ thể Hứa Nhân Ninh bất ổn là vì đây...!Lẽ ra tôi nên sớm đi tìm căn nguyên.
Tôi nên sớm nghĩ tới một người gần như xem công việc là mạng sống như Hứa Nhân Ninh sẽ phải trải qua đả kích lớn thế nào mới chấp nhận nghỉ việc? Nhưng tôi lại không, tôi hoàn toàn tin vào lời chị nói.
Hứa Nhân Ninh chẳng biểu hiện ra chút sợ hãi hay hoang mang nào, mà rất thong dong.
Giờ phút này, tôi cực kì oán hận sự bình tĩnh và lý trí của chị.
Một chút thôi, chỉ cần Hứa Nhân Ninh biểu hiện ra một chút thôi là tôi có thể nhận ra...!Cúi thấp đầu, vùi mặt vào hai tay, nỗi thống khổ và bất lực của tôi bật thành những tiếng kêu đè nén, không nơi giải toả.
Bệnh teo cơ...!Đừng đùa tôi chứ, đó là căn bệnh vô phương cứu chữa, tại sao lại là Hứa Nhân Ninh?
Tại sao cứ là chị ấy...
Thật tàn nhẫn khi bắt chị nhìn sức khoẻ của mình ngày càng sa sút, cơ bắp dần teo rút, sẽ không thể tự do đi lại, thậm chí không cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng đôi mắt câm lặng nhìn thế gian này.
Tôi tan nát cõi lòng khi nghĩ đến cực hình tàn khốc đó.
Một tâm hồn tao nhã và đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-du-doi-nguoi-tro-tan-doi-toi/303502/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.