Lời nói của bạch y nữ nhân làm cho Hứa Hàn Phương bội phục vô cùng. Một nữ nhân huệ chất lan tâm như thế!
Cao Tiệm Ly vẫn cầm thanh trúc trong tay, ngơ ngác nhìn bạch y nữ nhân.
Bạch y nữ nhân nhẹ nhàng nói:’’Trúc của tiên sinh, có thể cho ta mượn dùng một chút không?’’
Cao Tiệm Ly hai tay nâng qua.
Bạch y nữ nhân nhẹ mở lan chỉ (ngón tay hoa lan). Hứa Hàn Phương vẫn chưa từng thấy qua ngón tay hoàn mỹ như thế, trắng như ngọc chi, ngón tay như cây hoa lan, tinh tế thon dài. Tay đã đẹp như vậy, người lại bảo dưỡng thế nào? Nhìn lại tay của mình một chút, đều là vết chai, còn có dấu vết máu bầm.
Quả thực không cách nào so sánh. Kìm lòng không đậu đem tay giấu đến phía sau. Có chút tự ti? Ha hả, không thể nào?
Thanh trúc dao động nhẹ, âm nhạc ưu mỹ chảy ra từ đầu ngón tay. Chỉ là trong âm nhạc có thống khổ và tịch mịch vô tận. Kỹ xảo so với Cao Tiệm Ly cũng hơn một chút.
Hứa Hàn Phương tức hướng về nữ nhân đã bị nhìn thấu, thẳng thắn tự nhiên ngồi xếp bằng ở đối diện lẳng lặng nghe đàn. Nghe xong khúc tấu ấy, nàng nhịn không được nhanh mồm nhanh miệng hỏi:’’Ngươi rất tịch mịch ư?’’
Tay ngọc bạch y nữ nhân run lên, nhưng không lên tiếng.
Hứa Hàn Phương vì mình liều lĩnh xấu hổ, mất bò mới lo làm chuồng cười ca ngợi nói:’’Phu nhân không chỉ có nhận thức âm tiết của trúc, hơn nữa đánh cũng tốt. Ta tự thẹn không bằng.’’
Bạch y nữ nhân rủ cổ phấn xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-gian/553186/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.