Triệu Tịch Nhan trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:
"Không cần. ”
Ngọc Trâm có chút kinh ngạc:
"Bộ cung tiễn này, tốn cả ba trăm lượng bạc, đều là bạc riêng của tiểu thư. Hơn nữa, đây chính là một mảnh tâm ý của tiểu thư đối với Thế tử. Tiểu thư không tận mắt nhìn thấy sao? ”
Triệu Tịch Nhan thần sắc phức tạp, thanh âm thản nhiên:
"Sau này ở trước mặt ta đừng nhắc tới hắn. ”
Ngọc Trâm:
"..."
Ngọc Trâm không hiểu ra gì cả.
Tiểu thư cùng Thế tử lúc trước còn tốt, sao chớp mắt lại vứt sạch sẽ?
Ngọc Trâm trong lòng có trăm loại nghi hoặc khó hiểu, cũng đành phải kiềm ép xuống, thấp giọng đáp ứng.
......
Ngày mười bảy tháng hai, trời nắng và mùa xuân tươi sáng.
Triệu Tịch Nhan ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, một đôi tay xếp lên hai đầu gối.
Kỳ thật, ngồi trong xe ngựa nhà mình, rèm xe đóng chặt, không người nhìn thấy, có thể tùy ý một chút. Chỉ là, dáng vẻ đoan trang tao nhã sớm đã dung nhập vào trong máu của nàng.
Triệu Tịch Nhan ra ngoài không nhiều, số lần Ngọc Trâm Hải Đường ra ngoài tự nhiên cũng ít đến đáng thương.
Lúc này, trong mắt hai nha hoàn lóe ra hào quang háo hức chờ đợi, trong lòng giống như có mấy con thỏ nhảy nhót, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa sổ xe.
Triệu Tịch Nhan mỉm cười:
"Hải Đường, mở rèm trúc ra hít thở không khí. ”
Hải đường tướng mạo thanh tú, vui vẻ đáp một tiếng, gạt rèm trúc. Rèm trúc này là đặc chế, từ bên ngoài không thấy rõ tìn.h hình bên trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-hoan-nhan/2099982/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.