Bắc Hải vương phi nghe được kinh hồn bạt xác, Từ Quan cũng kinh hãi:
"Phụ vương, đây là vì sao? ”
Bắc Hải Vương không giải thích, chỉ nói:
"Hôm nay ta sẽ lên đường. Tất cả các người ở lại. Sau khi ta đi, nội vụ trong phủ giao cho Hoàn Nhi, ngoại vụ đều do Xuân Sinh quyết định. ”
Từ Quan theo bản năng gật gật đầu.
Từ Tĩnh đi tới trước mặt Bắc Hải Vương, ngữ khí kiên định:
"Phụ vương, ta cùng ngươi đi. ”
Bắc Hải Vương có chút động dung, đưa tay vỗ vỗ bả vai nhi tử:
"Tiểu tử ngốc, thiên tử băng hà, kinh thành tất nhiên rung chuyển khó an. Hai cha con chúng ta cùng đi, nếu như đều bị giam ở kinh thành thì làm sao bây giờ? ”
"Ta sẽ đi, ngươi ở lại. Vạn nhất kinh thành có biến cố, ngươi còn có thể thay phụ vương báo thù. ”
Bắc Hải vương phi nghe được run rẩy một chút, bỗng nhiên vọt tới, ôm chặt lấy cánh tay trượng phu khóc lên:
"Vương gia, thiếp thân đi cùng ngươi. Hai vợ chồng chúng ta, muốn sống cùng nhau, phải chết cùng nhau. ”
Từ Quan trong nháy mắt đỏ mắt.
Trong lòng Từ Tĩnh giống như bị cự thạch đ.è ép, nặng trịch, cơ hồ không thở nổi.
Hắn đã ở quận Bắc Hải kể từ khi hắn được sinh ra. Triều đình trong miệng phụ vương tranh đấu hoàng quyền khuynh đảo âm mưu quỷ kế, đều cách hắn rất xa.
Bỗng nhiên, liền đến trước mắt. Trong từng câu từng chữ của phụ vương, lộ ra một góc răng nanh sắc bén.
Một nha hoàn lặng lẽ bước vào:
"Huyện quân, Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-hoan-nhan/2100026/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.