Bạch Tâm Nhu run rẩy, rồi ngay sau đó ngất lịm đi…
Sở Huỳnh vội chạy đến đỡ mẹ, bảo các bà mụ bên cạnh nhanh chóng đi mời thái y.
Bữa tiệc vì thế cũng tan. Khi ra khỏi Ngự Hoa Viên, ta cảm thấy như có một ánh mắt luôn dõi theo mình.
Quay lại, ta bắt gặp ánh mắt oán hận của Sở Huỳnh. Lúc ta và mẹ về đến nhà thì đã là giờ Mùi.
Ta cứ nghĩ rằng cha và anh đã ăn uống xong, ai về phòng nấy nghỉ trưa rồi, nhưng khi vào sảnh, ta lại thấy cả hai đang ngồi nghiêm chỉnh, trên bàn bày đầy những món ăn nóng hổi, rõ ràng là do chính tay cha làm.
“Ta bảo Mặc Nhi đoán giờ các ngươi về, không ngờ nó đoán đúng, ta vừa dọn xong là các ngươi về đến.”
Cha cười đứng dậy, một tay kéo mẹ, một tay kéo ta ngồi vào bàn.
“Đồ ở yến tiệc nào có gì ăn nổi? Món thì nguội ngắt, món thì cứng nhắc, làm sao bằng cơm nhà? Các ngươi chắc hẳn chưa ăn no, phải không?”
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của cha, ta xoa xoa bụng vốn đã hơi căng, rồi lặng lẽ nhận lấy đũa ông đưa.
“Cha, chẳng lẽ cha với anh đến giờ vẫn chưa dùng cơm trưa sao?”
Ta nhìn qua bát đũa sạch bóng trước mặt cha và anh, hỏi.
“Không sao, anh con là đàn ông, nhịn một bữa chẳng chết ai.”
Cha ta trả lời nhẹ nhàng.
Anh liếc cha một cái, trong ánh mắt như có chút bất lực.
Nhưng khi ánh mắt bắt gặp ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-hoang-tu-hon-da-ta-ngai/2799165/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.