Xe chạy trên đường được một lát, Bối Hiểu Ninh nãy giờ vẫn không nói gì. Lăng Tiếu nhìn kỹ hắn trong gương một cái, “Nghe Vương Tinh nói ngươi bây giờ không dám về nhà a?”
Bối Hiểu Ninh vẫn tiếp tục im lặng. (chảnh~ Ninh ca chảnh a~ =]])
“Nàng có nói ngươi qua nhà bằng hữu ở tạm, như thế nào hôm nay lại không có chỗ đi rồi?”
Bối Hiểu Ninh vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa xe.
“Sao? Lại thành bị câm rồi?”
Bối Hiểu Ninh rốt cục cũng quay đầu lại, “Có ai nói qua ngươi rất bá đạo chưa?” (bá đạo aka ngang ngược, độc tài, hỗn xược, … để nguyên văn nghe nó ngầu hơn nên ta để nguyên a! :”3)
“Bá đạo? Không có a! Ta bá đạo chỗ nào? Này chẳng phải là vì muốn tốt cho ngươi sao? Hơn nữa, nếu không phải tại ta, ngươi cũng không đến mức không có chỗ ở thế này a.”
“Thì đúng là vậy, nhưng ngươi…”
“Chính thế a! Cửa nhà ta luôn luôn rộng mở, ngươi tới chỗ ta ngủ một đêm, ngày mai liên lạc lại với bằng hữu khác tìm chỗ ở, như thế không tốt sao?”
Bối Hiểu Ninh bất mãn nhìn cái ót Lăng Tiếu tóc tai ngắn ngủn trông như cái sọ khỉ nghĩ rằng: quả nhiên không có cách nào theo người như thế giảng đạo lý! Bất quá… Cái đầu của hắn trông thật tròn tròn mẩy mẩy, đúng là làm trò hề mà… (cãi lý không lại người ta chuyển sang móc mỉa hình thức =]])
Nhà của Lăng Tiếu tại một khu đô thị mới vùng phụ cận vô cùng xa hoa, phong cách khá quen thuộc, cách quán bar của hắn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-lang-bien-tan-nuong/392183/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.