Mặc dù là dùng tranh để đàn. Nhưng là. . thủ khúc kia. . Đích thật là năm đó. . . . . . Nhìn người đang gảy đàn trên đài. Qua lớp trang điểm đậm của hắn có thể thấy được khuôn mặt hắn rất thanh tú. Đôi mắt hạt sắc (màu nâu) ẩn hiện bi thương cùng bất đắc dĩ. Mà biểu tình của hắn không hợp với một thân hồng y. Giống như chính mình năm đó. Mặc dù năm đó mình cũng đàn thủ khúc kia. Nhưng đàn gảy ra lại có cảm giác cùng với mình lúc ấy bất đồng rồi lại có điểm giống nhau. Nhưng Liễu Tàn Ngọc không rõ rốt cuộc là giống nhau ở điểm nào. Ngay khi hắn nghi hoặc thiếu niên trên đài đã gảy đàn xong.
Liễu Tàn Ngọc nhìn tú bà bên người, mà lúc này tú bà cũng nhìn hắn đầy thâm ý. Thấy Liễu Tàn Ngọc quay đầu nhìn mình, tú bà lập tức yêu mị tươi cười, đáy mắt Liễu Tàn Ngọc lóe tử quang. Quả nhiên bà ta biết điều gì đó, không sao, thử liền biết.
Mà Liễu Thi Mặc ở một bên nghe người trên đài gảy đàn xong. Liền mạnh mẽ vỗ tay còn liên thanh khen: “Hảo. . Đàn thực hảo. . tiếng nhạc trong giống như nước suối ấm áp chảy vào lòng người. . Lại có mạt bi thương. . Một thân hồng y. . Lại làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp quyến rũ. . Thính giác cùng thị giác xung đột rồi lại không biết xung đột ở chỗ nào. Thật sự làm cho người khác cảm thấy kinh diễm. Không hổ là người đứng đầu bảng của Diễm Tương lâu. . Du Lan.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-ngoc-li-thuong/1131145/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.