Đường Nhược cất hai cái cốc không xong thì lúng túng nhìn anh.
Thật sự lúc này cô không dám ngủ một mình.
Giờ mới có năm giờ, nếu là lúc trước khi tận thế thì còn chưa đến giờ ăn tối, thế mà ở tận thế đã là thời gian ngủ.
Bộ dáng này của cô quả thật khiến người ta buồn cười. Bạch Thất đi tới, lẳng lặng nằm bên kia giường.
Giữa hai người cũng còn có một chút khoảng cách.
Hơn nữa, tuy nói cùng nằm trên một giường nhưng vẫn chia ra đắp hai chăn.
“Ngủ đi, trời lạnh.” Bạch Thất nhìn cô nói.
Đường Nhược gật đầu, nhắm mắt lại.
Có điều cách âm nơi này quá kém, tiếng sấm bên ngoài cũng quá lớn, xen lẫn tiếng gầm của Zombie cứ thế lọt vào tai.
Đường Nhược co người lại vào trong chăn.
Đợi một lát, nhìn cô vẫn đang đóng chặt mắt, lông mi lại không ngừng run rẩy, Bạch Thất than nhẹ một tiếng, cúi người xuống.
Vỗ vỗ mặt của cô, lấy tay phủ trên một lỗ tai cô. Tiếp theo, Bạch Thất nhẹ nói với lỗ tai còn lại của cô: “Ngủ đi, không phải nói khi ngủ cô mới có thể vào không gian à, cho nên ngủ sớm sớm vào không gian đi. Sau này vật tư của chúng ta đều phải dựa vào cô đấy.”
Loại không khí ngọt ngào phấn hồng này khiến cho Đường Nhược có chút đỏ mặt, tuy nhiên nghe cái câu phía sau kia, ngay lập tức đã cảm thấy không có không khí rồi, cô không tự chủ càu nhàu một tiếng: “Tôi chính là sức lao động miễn phí mà.”
Bạch Thất nhẹ nhàng cười ra, lại nói câu:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-the-song-sung/2081012/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.