Edit: Pethuong
Beta: Sakura
Ở phía bên kia chân núi Đại Sơn có một đoàn người đang đi bộ họ vừa đi vừa phân tích vị trí.
Bạch Thất cầm trên tay tấm bản đồ, nhưng trên bản đồ không có nói chi tiết về ngọn núi này. Mà chỉ vẽ sơ một số con đường và thôn xóm thôi.
Bọn họ đành đi theo phương hướng của mặt trời mà phán đoán vị trí đóng quân của quân đội.
“Không có xe thật là không tốt,chúng ta phải đi bộ.”
“Cậu nói nhảm vậy, trong đây cậu là người đi nhanh nhất.”
” Đội trưởng Hồ, tại sao anh luôn nhắm vào tôi! ”
” Haha, ai kêu cậu đáng yêu, ai kêu tôi luôn tốt với cậu.”
Mặt trời dần dần ngã về phía tây, bóng của đoàn người kéo dài trên mặt đất.
Tuy nhiên, dù mọi người không có xe nhưng không một ai có ý kiến, tất cả đều là vật ngoài thân, miễn sao mọi người bên nhau không thiếu một ai là tốt rồi.
Mọi người vẫn hào hứng đi về phía trước, nhưng họ càng đi càng thấy nóng, càng đi càng thấy hoang vu …
Đi khoảng chừng hai tiếng nhưng vẫn không thấy có một bóng người nào.
Hồ Hạo Thiên dùng ống dòm nhin về phía trước, rồi nói với Lưu Binh: ” Cậu đi lên phía trước dò xét thử xem.”
Lưu Binh: ” Hồ đội, anh nhìn thấy cái gì à?”
Hồ Hạo Thiên buông ống dòm xuống: ” Tôi không nhìn thấy gì cả, nhưng trong lòng cảm thấy chút không ổn, nên mới nói cậu lên phía trước xem thử.”
Lưu Binh: “……”
Cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tay lãnh đạo đâu rồi!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-the-song-sung/2081199/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.