Edit: Nayuki Beta: Sakura “Cho tôi một cơ hội đi, Hiểu Huyên.” Điền Hải vẫn cố chấp muốn có được câu trả lời. Cậu ta hiền lành chất phác, không giống như Bạch Thất, nhìn sắc mặt người ta mà đoán suy nghĩ rồi quấn quýt lấy, đối với chuyện tình cảm cậu muốn có câu trả lời rõ ràng mới dám bắt đầu.
Có lẽ do ánh mắt cậu quá tha thiết, cũng có thể do gió hiu hiu lay động lòng người, Phan Hiểu Huyên quên hết tất cả, ngay thời khắc này, lần đầu tiên cẩn thận quan sát khuôn mặt của một chàng trai.
Mũi dọc dừa, trán rộng, mắt sáng, khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng, cực kỳ cân đối ưa nhìn.
Ngay cả dáng người cũng cao, cao hơn cô nửa cái đầu rất xứng đôi.
Khi Phan Hiểu Huyên nhìn cậu như vậy, trong đầu Điền Hải xuất hiện một câu nói: hôn đi, hôn đi…
Nhưng lần đầu đã mất lý trí, nếu bây giờ lại làm vậy…
Phan Hiểu Huyên ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao lại yêu chị?”
“Bởi vì chị tốt…”
“Tốt như thế nào?”
“Cái gì cũng tốt, tất cả những gì liên quan đến chị tôi đều thích.”
Phan Hiểu Huyên nghiêng đầu nói: “Đi xem so tài trước rồi nói sau.”
“Nếu tôi thắng, chị sẽ đồng ý yêu cầu của tôi chứ?”
Nói câu này xong, Phan Hiểu Huyên nhớ lại mình vừa tính nói gì với cậu ta: “Diệp Thành Luân rất mạnh, cậu đánh với anh ta có chắc thắng không? Vừa rồi anh ta ra tay dùng băng tinh độc ác lắm, không phải đến lúc đó bị anh ta chọc chết mất tiêu ha?”
Điền Hải thấy ánh mắt quan tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-the-song-sung/2081559/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.