Cả người Cẩm Ngôn run lên, không thể tin nhìn hắn, chỉ thấy trong lúc đó khuôn mặt Tần Phi Li ôn nhu như nước, đôi mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng, giống như từng chút một đi vào trong lòng nàng. Tựa như trong mặt hồ tĩnh lặng, đột nhiên rơi vào một viên đá, tạo nên một vòng gợn sóng. Cẩm Ngôn không có hành động gì, Ôn phu nhân bỗng chốc cảm thấy vui mừng, lau đi ngấn lệ trên khóe mắt nói: “Cảm tạ vương gia coi trọng Cẩm Ngôn của chúng ta, nếu vương gia đã nói như vậy, lão phụ liền an tâm!”
Nàng nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, vui vẻ nói: “Cẩm Ngôn, không nên suy nghĩ nhiều, người sống một đời, khó nhất chính là có thể gặp được người thương, Tân vương đã nói như vậy, liền quên đi những chuyện trước kia đi, sống thật tốt, ân?”
Cẩm Ngôn hơi cúi đầu xuống, nửa ngày mới ngẩn đầu lên nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, hắn vẫn như trước là một bộ dáng khiêm tốn, ngọc thụ lâm phong, ngay cả mỉm cười cũng hết sức tao nhã. Kỳ thật, từ trước đến giờ, nàng vẫn nghe theo vận mệnh an bài, lúc này… Nàng lại nhìn thoáng qua nét mặt vui sướng của Ôn phu nhân, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu, đáp ứng.
Khóe môi Tần Phi Li khẽ cong thêm một chút, Ôn phu nhân thấy nàng đồng ý, dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi một phen, kêu nàng hãy quên đi chuyện cũ, cùng Tần Phi Li sống thật tốt, sau khi Cẩm Ngôn đáp ứng, lúc này nàng mới vui mừng ly khai.
Chiều hôm đó, Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-vuong-nich-sung-kinh-the-y-phi/2006924/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.