Ban đêm, ba người vội vàng thu thập xong tay nải, vụng trộm chuồn ra khách điếm, đi trên đường nhỏ hẻo lánh đi đến trước cửa bắc hẻo lánh, vậy mà phát giác cửa thành lại mở, hơn nữa cửa thành cũng không có một bóng người.
Trường hợp quỷ dị như vậy làm cho ba người đồng thời khiếp sợ không thôi. Lãnh Nguyệt nhìn nhìn Tô Miên Miên phía trước đang rối rắm không biết làm sao, lại nhìn về phía mâu quang có chút đăm đăm Cẩm Ngôn, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, cửa ở ba cái địa phương khác đều bị phong nghiêm ngặc, vậy mà cửa thành nơi này lại mở, không thích hợp a."
Cẩm Ngôn cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng trước mắt nơi này là đường ra duy nhất, nếu như không từ nơi này rời đi, các nàng liền không có cơ hội rời đi.
Tinh tế suy tư nửa ngày, Cẩm Ngôn nhìn về phía Lãnh Nguyệt: "Hay là chúng ta phân công nhau hành động đi."
Quyết định xong, Cẩm Ngôn lấy ra son phấn trong tay nải, rõ ràng ở trên mặt hai người các nàng trang điểm một phen, lại tháo xuống mặt nạ trên mặt mình, lấy một khối mạng che mặt sớm đã chuẩn bị tốt che khuất. Dù sao, so với cho mặt nạ mà nói, mạng che mặt sẽ bớt thu hút sự chú ý của người khác một chút.
Làm tốt tất cả mọi thứ , ba người liền chuẩn bị ra đi, Cẩm Ngôn cảm thấy thật may mắn khi Tô Miên Miên có thể đi theo các nàng, bởi vì lúc này, từ hai người biến thành ba người, tương đối sẽ không làm người khác nghi ngờ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tan-vuong-nich-sung-kinh-the-y-phi/2006964/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.