Edit: Châu
Tầm hai mươi ngày sau thì Mộc Cảnh Thanh và Gia Nhu an toàn đến được cố đô Lạc Dương ở phía đông. Đoàn người thở phào nhẹ nhõm.
Thành trì từng là kinh đô trong hàng ngàn năm này là trung tâm của vùng Đại Vận Hà, biểu tượng là hoa mẫu đơn nổi tiếng. Trong thành có tới ba cái chợ, hơn một trăm phường, văn hóa hưng thịnh, phồn hoa không kém Trường An chút nào. Năm xưa Lạc Dương từng là Kinh thành, nên ở phía bắc sông Lạc Hà vẫn còn cung điện và Hoàng thành.
Mộc Cảnh Thanh và Gia Nhu đi qua chốt kiểm tra ở cổng Định đỉnh, rồi đến thẳng phường Quảng Lợi gần chợ Tây tìm quán ăn. Những thị vệ đi cùng đều mặc thường phục, chia ra ngồi quanh đó, cố gắng không làm mọi người chú ý.
Lần này, Quảng Lăng Vương lãnh binh đánh vùng Hà Sóc, Lạc Dương là thành thị lớn nhất gần đó, cũng là nơi nhận được chiến báo sớm nhất. Lúc này chuyện bàn tán đầu đường cuối ngõ đều là việc Quảng Lăng Vương đánh bại quân chủ lực của Ngụy Bác, bắt được Tiết độ sứ Ngụy Bác Điền Tự.
Tiết độ sứ Lô Long hốt hoảng trốn về vùng cai trị của mình, nhưng giờ hai trấn Ngụy Bác và Thành Đức đều đã bị phá, số phận trấn Lô Long cũng khó nói.
Có một bàn khách đang sôi nổi bàn chiến sự Hà Sóc, những khách hàng khác đều vây quanh nghe.
“Điều đáng nói là lúc đầu hoàn toàn không nhận ra sự thần kỳ trong cách dụng binh của Quảng Lăng Vương nhé. Lần này Tiết độ sứ Ngụy Bác cắt đứt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-chau/112759/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.