Mạnh Kiều ngồi trong lòng Chu Minh Xuyên, hăng hái kể với anh chuyện cô và Dư Thiên Thiên đến quán trai bao ở Anh, chỉ có điều câu chuyện này bị cô thay đổi một chút.
"Ôi, anh không biết lúc ấy Dư Thiên Thiên nhút nhát như thế nào đâu, người ta còn chưa c ởi quần mà cô ấy đã kéo em lao ra quán, số tiền em tiêu cứ như vậy mà bị phung phí hết!"
"Các em không xem gì cả?" Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn cô.
"Không," Mạnh Kiều vịn bả vai của anh rồi nhích người lên trên, tốt xấu gì cũng có thể nhìn thẳng anh, "Ở trần thân trên, không nhìn thấy bộ phận mấu chốt."
Hai mắt cô ngượng ngùng chớp chớp, như thể bỏ lỡ thứ gì vô cùng hay ho.
Chóp mũi Chu Minh Xuyên chạm vào cô, anh ôm chặt cô vào giữa ghế sô pha.
"Trước kia anh ở Paris cũng gọi qua."
Mạnh Kiều vừa rồi còn đang ra sức đóng vai hối hận, nghe thấy lời này liền khiếp sợ.
!!!???
Em chỉ bịa chuyện an ủi anh, không ngờ anh còn so đo với em!?
"Chu Minh Xuyên!" Gương mặt Mạnh Kiều chuyển từ vẻ trời trong sang mưa như trút nước, chống hai tay trước ngực anh chất vấn: "Anh, sao anh cũng gọi hả!?"
Cô trừng hai mắt, hai tay còn đẩy mạnh Chu Minh Xuyên, không muốn gần anh.
Nhưng cô còn chưa đợi được bất kỳ lời giải thích nào, khóe miệng Chu Minh Xuyên bỗng nhiên cong lên, nâng tay cô vòng qua cổ anh.
"Cũng gọi vịt quay."
Mạnh Kiều: "..."
"Anh không hề không vui, cũng không khổ sở." Gương mặt Chu Minh Xuyên thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-em-180-dam/1239018/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.