Bạch Mạn Điệp trong lúc mơ mơ màng màng bị một tiếng hít thở nặng nề đánh thức, vừa mở mắt ra, chỉ thấy một bóng người đứng trước mặt nàng, khi nàng còn chưa kịp thốt ra thành lời, người nọ đã ngã xuống, không nghiêng không lệch, trùng hợp ngã thẳng lên người nàng. Lão Thiên à, làm gì vậy? Phi lễ á?
“Ngươi làm gì?” Bạch Mạn Điệp bất mãn kháng nghị, dùng sức đẩy thân thể hắn ra. Không biết là do khí lực nàng quá nhỏ, hay tên kia quá nặng, kết quả căn bản là không thay đổi được gì.
“Ê…” Nàng vừa định hô to, lập tức ngây người. Trên người nàng tất cả đều là máu, sóng sánh như cháo. Người này bị thương sao? Thảo nào lại vô phép như vậy. Trong tiềm thức, Bạch Mạn Điệp căn bản không sợ. Cố gắng dùng sức đẩy thân thể hắn ra, thăm dò vết thương trên người hắn. Tốt xấu gì cũng là một mạng người, nàng không thể trơ mắt đứng nhìn hắn chết. Vốn đang thụ thương, lại bị nàng đẩy, hắn chỉ còn có mỗi nửa cái mạng.
Nương theo ánh trăng, Bạch Mạn Điệp nhanh chóng tìm được vết thương. Tổng cộng có sáu vết thương hở miệng. Những chỗ khác đều là vết thương nhẹ, chỉ có một kiếm trên vai là đủ lấy mạng người. Cũng không biết là ai hạ thủ, cư nhiên đâm xuyên qua vai hắn. Chậc chậc, những người này thật là độc ác nha.
“Chết tiệt.” Bạch Mạn Điệp mắng một tiếng, dùng tay điểm huyệt cầm máu. Vừa điểm xong, nàng hơi giật mình nhìn lại đầu ngón tay. Lão Thiên à, nàng đang làm gì thế này? Nàng ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tao-bao-khoc-nuong-tu/1317228/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.