Bạch Mạn Điệp và Đông Phương Vũ phi thường lặng lẽ rời đi, chủ yếu cũng vì bọn họ quá nổi danh, vì muốn tránh quá nhiều kẻ muốn “tham quan” tìm tới, gặp phải sự cố nghiêm trọng, bọn họ hai người vô cùng lẳng lặng bỏ đi. Việc này đương nhiên là chủ kiến Bạch Mạn Điệp nói với Đông Phương Vũ, còn nguyên nhân thật sự chỉ mỗi mình nàng biết. Trên lôi đài, nàng bất cẩn thể hiện võ công, tất cả mọi người đều biết nàng rất lợi hại, thậm chí còn suy đoán được thân phận của nàng. Vì tránh khỏi những phiền phức không đáng có, nàng tốt nhất là ít xuất hiện trước mặt bàn dân thiên hạ. Nếu như có thể, nàng ước gì lập tức chạy trốn đến thâm sơn.
“Đông… Không phải, tướng công, chúng ta thương lượng một chút được chứ?” Nhìn nam nhân trước mặt, Bạch Mạn Điệp không nhịn được nói thầm.
“Nói.”
Bạch Mạn Điệp chậm rãi chạy tới, nịnh hót nói, “Ắc, hiện ta chúng ta đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, ngươi bảo ta gọi ngươi phu quân có phải không thích hợp lắm không. Đương nhiên, ta cũng không thể đem tên ngươi rêu rao khắp nơi. Cho nên… Hạ thấp một chút, ta gọi ngươi đại ca, thế nào?”
Đông Phương Vũ không nhìn nàng, “Tùy tiện.” Hắn biết nàng đối với hắn tạm thời không có nhiều hảo cảm, tốt nhất là đừng miễn cưỡng.
“Hắc hắc, không sai không sai.” Bạch Mạn Điệp hạ giọng, “Đại ca, ta muốn hỏi ngươi mấy cây linh chi đó là lấy ở đâu vậy?” Trước khi từ biệt Lưu Ly, Đông Phương Vũ cư nhiên đưa ra vài cây linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tao-bao-khoc-nuong-tu/1317249/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.