Ở Hồng Nhan cốc ba ngày, Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp lại bắt đầu một hành trình mới. Trong ba ngày này, Thủy Mẫu Đơn thường dẫn Bạch Mạn Điệp tham quan phòng cũ của Thủy Phù Dung, xem bức họa của Thủy Phù Dung, nhưng nơi Thủy Phù Dung thích nhất, chỉ cần là thứ gì có liên quan tới Thủy Phù Dung, Bạch Mạn Điệp đều xem qua hết. Đáng tiếc nàng một chút cảm xúc cũng không có, lão mụ nàng ở hiện đại sống rất tốt, Thủy Phù Dung đối với nàng chỉ như người xa lạ mà thôi.
“Đại ca, ngươi giỏi nhất là phương diện nào?”
“Kiếm tiền?”
Bạch Mạn Điệp trợn tròn mắt.
”Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là trộm đó.”
Ai đó đang đổ mồ hôi lạnh!
“Được rồi, ta thừa nhận.”
Ai đó mặt mày rạng rỡ, bộ dáng thập phần gian trá.
“Thế không phải ngươi có thể trộm khắp đại giang năm bắc, trộm được cả trong hoàng cung đại nội, vậy chuyện vào ra Tống gia đối với ngươi chỉ như ăn một bữa sáng?”
“Ừ.” Biến hắn thành ai đây?
“Vậy không ổn, hiện giờ mục tiêu của chúng ta chính là Tống gia trang, lúc hai người chúng ta ở lại đó, mới phiền ngươi đi tìm một chuyến.” Nhìn xem, tuyệt đối không hề có mục đích gì hết,
Trực tiếp ở lại nhà người ta để ăn trộm, biện pháp này vậy mà nàng cũng nghĩ ra.
“Được.”
“Trước mặt chính là Tống gia trang, ta lấy lý do tới thăm Phù Dung tiểu thư, đến tối thì động thủ.”
“Được.”
Chỉ cần có thể lấy được viên châu tử kia, lí do gì cũng không cần biết.
“Đại ca, ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tao-bao-khoc-nuong-tu/486079/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.