Trên một đỉnh núi trong Âm Sơn, gió lớn thổi qua, thổi bay giọt sương, thổi tan cỏ dại trong núi, lộ ra hai bóng người nằm ở trong bụi cỏ.
Có điều, hai bóng người chỉ hiển lộ ra trong nháy mắt, gió lớn gào thét qua, cỏ dại bao trùm tới lần nữa, trong nháy mắt che dấu hai người vô tung vô ảnh.
Ngẫu nhiên, thời điểm trong bụi cỏ hơi động một chút, mới có thể phát hiện nơi này còn có vật sống.
Hai bóng người này, chính là Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt.
Diệp Chân mang theo Mông Tiểu Nguyệt bò lên đỉnh núi này, tiềm ẩn ở đây đã cả đêm.
Dưới đỉnh núi hơn ba mươi mét, có một cái tổ lồi ra phía ngoài, chỗ đó, một con Ngân Tuyến Ma Điêu Vương cho dù là cuộn mình cũng đạt tới mười mét, giương cánh càng dài đến trăm mét, đang híp mắt ngủ.
Nếu Diệp Chân thoáng thò đầu ra, có thể thấy ba cây Ngân Vũ trên đỉnh đầu Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.
Ánh mặt trời mọc lên ở phương đông, sương sớm long lanh, gió lớn gào thét, để sắc mặt của Mông Tiểu Nguyệt nằm ở trong bụi cỏ càng xanh trắng.
Chiều hôm qua, Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt từng bước bò lên đỉnh núi, ẩn núp ở chỗ này nửa ngày một đêm, thế nhưng Ngân Tuyến Ma Điêu Vương lại không rời tổ một bước, căn bản không cho Diệp Chân chút cơ hội nào.
- Tiểu Nguyệt, có thể chịu đựng được không, nếu không chúng ta rời đi trước?
Diệp Chân nhìn thấy Mông Tiểu Nguyệt sắc mặt xanh trắng, có chút bận tâm.
Mông Tiểu Nguyệt quật cường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tao-hoa-chi-vuong/651366/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.