- An Tư Khoa thúc thúc lần trước không phải nhặt được một viên vân điểu nhãn sao? Vân điểu nhãn sau khi hội tinh thể, hình thành bảo thạch, thật sự là làm cho người ta tò mò a! Ta lại nhớ không lầm, Bố Lý Đức thúc thúc hình như có một khối hàn thủy giao, đây chính là thứ tốt a.
Lý Độ Hồng cười hì hì nói.
An Tư Khoa cùng Bố Lý Đức liếc nhau, hai người vẻ mặt đều mang theo vài phần bất đắc dĩ. Bọn họ không nghĩ tới Lý Độ Hồng biết rõ bọn họ như vậy, xem ra tiểu quỷ này, đã sớm nghĩ đến đoạt đồ trên tay người.
“Tốt.” Hai người đồng thời đáp ứng, bọn họ biết, nếu dây vào mưu mô của Lý Độ Hồng, tốt hơn hết là nên đánh cuộc, bằng không ngày sau chuyện phiền toái sẽ càng nhiều. Tiểu tử này xảo trá tinh nghịch trong thôn không người địch lại. Bố Lý Đức vỗ vỗ vai A Phương Tác:
- APhương Tác, ngươi lần này cũng không thể nhận thua a!
APhương Tác trừng mắt, không vui nói:
- Ta là hạng người như vậy sao?
Bố Lý Đức cười hắc hắc:
- Không đúng không đúng, nhân phẩm của ngươi, chúng ta làm sao không tin được?
- Biết là tốt rồi.
APhương Tác cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan.
Lý Độ Hồng vẻ mặt cười xảo quyệt như tiểu hồ ly. Bất quá hắn cũng không có đủ dũng khí hướng về Trần Mộ nói như vậy, mỗi lần khi ánh mắt hắn rơi vào người Trần Mộ, vẻ mặt của hắn cũng không tự chủ trở nên nghiêm túc hẳn lên, nhìn không thấy nửa điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tap-do/1760437/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.