Edit: Vũ Quân
Buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ, bức rèm nhạt màu gần như không che được ánh sáng từ bên ngoài vào, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt đất.
Quan Như tỉnh lại trong một buổi sáng ấm áp như thế, cô mơ mơ màng màng duỗi người, nghĩ đến việc phát sinh tối hôm qua cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Trong lòng cô ngọt ngào, giống như có kẹo bông gòn đang không ngừng tích lũy, bành trướng, vừa ấm áp vừa ngọt.
Cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng vang, sau khi rửa mặt cô buộc mái tóc dài lên rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Cô tìm thấy bóng dáng của người đàn ông ở trong phòng bếp.
Anh đeo tạp dề, đưa lưng về phía cô, anh mặc một bộ quần áo ở nhà, nhìn qua rất ôn nhu, khiến người ta yên tâm.
Cô không lên tiếng, cứ như vậy nhìn anh.
Ánh mặt trời dừng dưới chân cô, khóe môi không tự giác cong lên, đuôi mắt đuôi mày đều mang theo ý cười xán lạn.
"Em dậy rồi à? Sao lại không nói lời nào?"
Chu Ký Viễn rũ mắt nhìn lướt qua, anh nhíu mày, chặn ngang ôm cô gái nhỏ lên, đặt lên sofa, tay anh cầm chân cô, lòng bàn tay vuốt ve mấy cái lên bàn chân nhỏ trắng nõn của cô, mắt anh khẽ nhúc nhích: "Không đi dép đã chạy ra ngoài, cẩn thận bị cảm lạnh."
Anh ngẩng đầu thấy cô gái nhỏ đang cười ngốc nghếch, giọng nói ngọt ngào: "Trời nóng như thế này, sẽ không bị cảm lạnh đâu ạ."
Anh cười bất đắc dĩ, lắc đầu, in một nụ hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tap-truyen-ngot-ngao-son-hai-thuc-mong/353631/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.