“ Quận chúa cẩn thận khí trời trở lạnh.”
Ta chăm chú chải lông cho Bạch Tử, có vẻ động tác ôn nhu của ta thoải mái đến nỗi, từ nãy giờ Bạch Tử bộ dạng thoải mái đến phì phì ra tiếng mấy lần.
Ta khẽ đưa mắt, liếc nhìn bóng dáng áo giáp bộ dạng thanh niên ưu tú đứng cách ta năm bước, nhìn hắn cung kính đứng đó, trên tay lại mang tấm bào trắng như tuyết, hai mắt như ngọc, lấp lánh nhìn ta.
Ta tưởng, bản thân như quay lại tháng ngày ở phủ Quận chúa Cao Lỗ, chải lông cho Bạch Tử, bên cạnh luôn là bóng dáng thái giám miệng mồm càu nhàu, hận không thể gầm lên với ta.
Ta hạ mi mắt, không muốn nhìn hắn, ta nhẹ nhàng chải lông cho Bạch Tử, âm thanh ôn nhuận không nóng không lạnh vang lên.
”Tạ phó tướng, những chuyện vặt vãnh này để đám nô tài làm là được, không nhọc công ngài.”
Ta làm như không nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt hắn, ta xoay người, tay dắt Bạch Tử rời đi.
Sau đó đột nhiên sau lưng ta vang lên âm thanh quen thuộc nhưng nay xa cách, từng từ rõ ràng truyền vào tai ta.
Hắn bảo.
” Quận chúa, ngài đây là trách tiểu nhân?”
Ta nghiêng đầu, nhìn dung nhan vốn quen thuộc ấy, nhưng nay rót vào đáy mắt, lại xa lạ vô cùng. Ta ôn nhuận, dịu giọng đáp hắn.
”Phó tướng cùng bản cung vốn không thân, sao bản cung lại phải trách ngài?”
Gương mặt ưu tú ấy, đem so với giấy còn muốn trắng gấp ba gấp bốn lần.
Ta kéo Bạch Tử, đợm bước rời đi.
” Quận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tat-nhi/428376/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.