Diện tích cô nhi viện khá lớn, là một tòa nhà ba tầng hiện đại, ngoài ra còn có bãi cỏ xanh, sân chơi xích đu, cầu tuột, và rất nhiều trò chơi khác, nói đúng ra, nơi đây càng giống vườn trẻ riêng của nhà giàu có.
Ở đây chỗ nào cũng được quy hoạch tỉ mỉ, có thể nhận ra phong cách cầu toàn của Lục Hành Chi. Nhớ lại việc anh bán căn hộ cao cấp, Kiều Khả Nam không nhịn được hỏi: “Như thế … có đáng không?”
Lục Hành Chi: “?”
Kiều Khả Nam: “Em nghe nói anh đã bán nhà.”
Lục Hành Chi bất ngờ, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên, chuyện bán nhà nhiều người trong giới đều biết, Kiều Khả Nam rõ cũng chẳng lạ, ai bảo thế giới này thích buôn chuyện nhất chứ.
“Đáng.” Anh nói chắc chắn, vẻ mặt nhu hòa. “Dù có thế nào, bây giờ em cũng đứng trước mặt anh.”
Kiều Khả Nam nhất thời không biết nói gì.
Dù anh không còn là Lục Hành Chi trong quá khứ, nhưng nói thật ── hắn vẫn rất khó chịu. Nhưng bây giờ … Lại không biết phải làm sao, chỉ có thể âm thầm cất nhắc, dùng cách ở chung bình thường nhất trả lời anh, chỉ mong có thể vui vẻ làm bạn.
Kiều Khả Nam: “Em nhớ anh đâu tin Phật.”
Hắn nhìn chuỗi phật châu trên tay trái Lục Hành Chi, không giống đồ trang sức, huống hồ trái ngược hoàn toàn với phong cách thẩm mỹ xưa nay của anh.
Lục Hành Chi vuốt ve chuỗi vòng, cười nhạt: “Anh không tin Phật, nhưng nhân quả vẫn có thể ứng nghiệm tới anh.”
Họ nghỉ chân ở một ghế đá trong trường, thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tau-thac-lo-tap-1/759/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.