“Lục Hành Chi, cậu không phải thứ tốt.”
Bị bạn giường vừa cùng mình kịch liệt mây mưa nói như vậy, Lục Hành Chi không hề tức giận, ngược lại, còn thấy buồn cười.
“Tôi vốn không phải thứ tốt.”
Người nọ: “?”
Lục Hành Chi không nhìn anh. “Tôi là người, không phải đồ vật.”
Người kia nhếch môi. “Được, cậu không phải con người.”
Lục Hành Chi nhướn mi. “Tôi nhớ không nhầm, ai là người vừa bị kẻ 『 Không phải người 』 tôi đây đâm bắn ba lần? Hay anh thích thú giao hơn?”
Người nọ: “… Tôi không nói với cậu nữa.” Đấu võ mồm với luật sư, đúng là chuyện vô ích.
Lục Hành Chi vẫn ung dung như cũ, gỡ quần áo trên móc mặc vào, người nọ cảm thấy tò mò. “Sao cậu không hỏi tại sao tôi lại hỏi vậy?”
Vì vô vị. “Tại sao anh lại hỏi vậy?”
Người nọ: “Tôi nghe nói, cậu đá Tiểu Nham?”
Lục Hành Chi thở dài: “Tôi không đá hắn.”
Người nọ: “?”
“Tôi từ chối hắn, sau đó chọn anh lên giường.”
Giọng điệu Lục Hành Chi rất tùy ý, người nọ nở nụ cười: “Đúng nhỉ, ngay trước mặt mọi người, ôm thắt lưng tôi, sau đó nói 『 Tôi không có hứng với cậu, kỹ thuật tiến bộ hẵng trở lại 』nhờ thế cậu mới để ý tôi.” Người kia nói tiếp: “Tiểu Nham khóc lắm, hắn chỉ mới vào giới, nghe đâu cậu là … người thứ hai.”
Lục Hành Chi: “Cho nên tôi chỉ muốn tốt cho cậu ta.” Anh mặc xong tây trang, xoay người rời đi.
Lục Hành Chi đối với tuổi thơ của mình, không thể nhớ rõ.
Con người có một tâm lý chung, gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tau-thac-lo-tap-1/762/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.