(*) Thổi (吹): Người khen ngợi và đề cao người khác một cách bừa bãi, quá đà (Các chương trước mình có ghi là nâng, tâng bốc,… nên cũng không nhớ đã từng chú thích chưa nữa)
Tuần diễn bắt đầu, thềm thang máy từ từ lên cao, đưa Đường Ngu mặc váy đen vào tầm mắt của khán giả.
Tiếng trống vang lên lần đầu tiên, tiếng hát của cô ấy cũng cất lên, tất cả khán giả đều hô to tên Đường Ngu.
Tống Phưởng đứng cùng các staff khác sau sân khấu.
Tất cả khán giả trêи khán đài và trong sân đều bật đèn pin điện thoại, ánh sao lấp đầy sân vận động. Ánh sáng đung đưa hai bên theo nhịp điệu của người hát trêи sân khấu, tỏa sáng như những làn sóng ánh sáng rực rỡ chảy chầm chậm.
Mấy cô gái bên cạnh cô nhỏ giọng kinh ngạc. Oh my gosh, đẹp quá đi. Đúng đúng, ai bảo không đẹp nào, lãng mạn quá.
Cô gái bên cạnh bọn họ như không nghe thấy lời khen ngợi, cũng không nâng mí mắt lên xem xét, chỉ dán vào màn hình điện thoại của mình.
Cô gái nhỏ khó hiểu quay đầu lại nhìn, chị Tống, chị đang xem gì thế?
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hóa ra là một trận thi đấu.
Mấy vị tướng đụng phải quân địch trong bụi cỏ đợi gank SP quân địch chạy từ đường dưới lên. Hai bên ném skill cho nhau, màn hình toàn ánh sáng của skill, nhìn mà hoa mắt váng đầu.
Bởi vì Tống Phưởng đeo tai nghe nên bọn họ không nghe thấy tiếng game, nhưng nhìn cũng có thể cảm nhận được tình hình chiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-cua-anh-ay-rat-me-nguoi/1992644/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.