Tẩm thất của nhà Slytherin nằm dưới hầm ngầm của Hogwarts, quanh năm không thấy ánh mặt trời và ánh trăng, nhưng ngoài cửa sổ, thường có mặt trời và mặt trắng do pháp thuật tạo thành, tỏa ra ánh nắng ấm áp ban ngày và ánh trăng lạnh lẽo ban đêm. Harry khác với các học sinh của nhà Slytherin, cậu thích mặt trời, thích ánh nắng ấm áp, thậm chí ánh nắng chói chang, Snape thường cười cậu, bảo cậu nên chuyển sang nhà Gryffindor, ” Chỉ có ngây thơ ngu ngốc như học sinh nhà đó mới có thể thích ánh mặt trời quá mức chói mắt, có thể giúp nhiệt tình của bọn họ sôi trào.” Cho nên ở Slytherin, cả mặt trăng và mặt trời đều suốt ngày treo ngoài cửa sổ phòng Harry, ngày đêm cùng cậu nhìn nhau.
Mặt trăng tròn cực kỳ xinh đẹp, ánh trăng êm dịu, trắng noãn như tuyết đầu mùa, và lạnh lẽo. Nếu là trước kia, chắc chắn Harry sẽ ngồi ở bên cửa sổ mà thưởng thức cho đến khi mệt mỏi kéo tới, nhưng hôm nay cậu lại nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong lòng cực kỳ băn khoăn.
Snape…… Đang nghĩ cái gì vậy? Có phải Snape thấy người sói biến hình nên …… Sẽ không, sẽ không, Snape không phải người như vậy, hắn đã xác định việc gì thì sẽ không buông tay, hắn là người kiên định cứng cỏi……. Nhưng mà biểu tình của hắn …… Snape, hắn ghét Remus rồi sao?
Harry khó ngủ ngồi dậy, bực dọc kéo màn che ra, liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm âm u của Snape, “…… Severus, cậu dọa tớ sợ đó.” Harry lẩm bẩm.
Snape dời tầm mắt, ”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-cua-ta-xuyen-qua-toc-den-cua-nguoi/937987/quyen-1-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.