James không cam lòng rời đi, Harry ngẩng đầu lên, trông thấy hàng mi cao cao và nụ cười của Voldemort, liền đem hai từ ” Cảm ơn ” nuốt vào trong bụng. Thoạt nhìn, Voldemort có vẻ không thích hai từ cảm ơn của cậu, cậu ít nói là tốt nhất
Harry cúi đầu, giống như cậu bé lo lắng vì làm vỡ bình ngọc quý, bộ dáng đáng khiến Voldemort thiếu chút nữa bật cười. Hắn vội vàng hồi phục biểu hiện lạnh lùng cao ngạo, ” Harry, cơm trưa em cùng ăn với ta, trong phòng ta.”
Harry suy sụp cúi đầu, cùng Voldy ăn cơm trưa? Lúc bài báo của Rita Skeeter đang gây xôn xao sao? Ô…… Cậu sẽ không bị Voldy tử hình chứ? Cậu cũng không thể không đi a? Nhìn theo bóng lưng cao quý của Voldemort, giống như đế vương cao ngạo, trong lòng Harry vô cùng lo sợ.
Tiết cuối cùng của buổi sáng là độc dược, biểu hiện khác trước của Harry khiến nhiều người chú ý, biểu hiện trong tiết học này của cậu chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung, giống như thân thể cậu đang ở đây nhưng hồn đã bay tới nơi xa lắc xa lơ nào đó. Snape nhắc nhở cậu,nhưng tình hình không hề cải thiện. Hết tiết học, hồn Harry giống như đã quay lại, nhưng hành vi càng thêm quái lạ, giống như kẹo dẻo bám chặt lấy Snape, khiến Snape phiền đến mức muốn lấy đũa phép ra cho Harry một thần chú hóa đá.
” Này, buông ra, tớ muốn đi ăn cơm trưa!” Snape rống to.
” Tớ cũng muốn ăn.” Harry ôm chặt cánh tay Snape.
” Không phải cậu và giáo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-cua-ta-xuyen-qua-toc-den-cua-nguoi/937994/quyen-1-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.