” Đúng vậy, đây là giám ngục.” Harry nhớ lại những vất vả lúc mình mới bắt đầu học thần chú gọi thần hộ mệnh, lắc lắc đầu, ” Lần đầu tiên tớ nhìn thấy giám ngục biểu hiện còn kém xa cậu, tớ bất tỉnh ngay tại chỗ.”
James kinh ngạc xoay đầu, giật mình bán tín bán nghi cao giọng, ” Cậu bất tỉnh?” Harry Potter không phải cố ý đùa hắn chứ?
Harry nghiêm túc gật đầu, ” Tớ té xỉu, biểu hiện cực kỳ không tốt.”
James giương mắt nhìn Harry tận 10 phút, thân thể cứng ngắc từ từ buông lỏng, sự sợ hãi và uể oải trong lòng trở thành hư không, còn có cảm giác hơi đắc ý – hắn mạnh mẽ hơn nhiều so với Harry Potter! Ít nhất, hắn không có mất mặt mà té xỉu, chỉ bị giám ngục áp bách không thở nổi, thân thể không nhúc nhích được mà thôi. Không thể tưởng được người ngày thường luôn thể hiện cái gì cũng làm được, luôn bình tĩnh không sợ hãi như Harry Potter lại có lúc kém cỏi như vậy, tâm trạng không tốt vì luôn bị hào quang của Harry che lấp lập tức tốt lên rất nhiều. Hóa ra Harry Potter cũng không phải là vạn năng, hắn cũng có lúc mạnh mẽ hơn Harry Potter!
” Như vậy, cậu học thần chú gọi thần hộ mệnh mất bao lâu?” Hắn thật cẩn thận, ra vẻ lơ đãng hỏi.
Hai mắt xanh lá đảo nhanh như chớp, sâu trong đáy mắt Harry là ý cười nhẹ nhàng. Tâm tư của James cậu dễ dàng đoán được, bởi vì nó đều hiện rõ trên mặt James. Cậu không cần dùng chiết tâm bí thuật cũng biết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-cua-ta-xuyen-qua-toc-den-cua-nguoi/938027/quyen-1-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.