Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn dần, Hoa Thiển co chân ngồi trên xích đu trong đình viện, nhàn nhã đọc một quyển thoại bản.
Cái mà nàng gọi là đu dây thực chất giốnh như một cái ghế nằm, chẳng những có chỗ tựa lưng mà còn dài rộng, đủ cho một người nằm ngủ trên đó.
Nói đến cái xích đu này, lúc Hoa Nhung Châu đến tiểu trấn này được một tháng, không biết từ đâu thở hổn hển vác một cây đại thụ tới, trồng trong tiểu viện vốn không lớn lắm.
Sau đó đợi cây mọc lên thì làm một cái xích đu vừa cho người nằm, treo trên cành cây.
Vừa mới làm xong, Hoa Thiển còn hờ hững nói: “Ta không phải là trẻ con, làm thứ vô dụng này làm gì? Vô duyên vô cớ chiếm chỗ trong sân.”
Nhưng mà xích đu làm xong đến ngày thứ ba, Hoa Thiển lại chẳng nói chẳng rằng ôm một cái gối ngồi xuống.
Hoa Nhung Châu thấy vậy cũng không nhiều lời, Hoa Thiển càng được thể mặt dày tựa như trước đó bản thân chưa từng ghét bỏ nó.
Thoại bản mới lật được một nửa, cánh cửa bị đẩy ra.
Hoa Nhung Châu một thân bụi đất đi tới, mang theo khuôn mặt anh tuấn, lại lộ ra vẻ đáng thương lạ lùng.
Hoa Thiển bất đắc dĩ lắc đầu: “Có phải đám trẻ con nghịch ngợm kia lại giày vò ngươi không?”
Hoa Nhung Châu dùng sức gật nhẹ đầu, Hoa Thiển cố nén cười, nói: “Vậy tranh thủ thời gian vào phòng thay y phục khác đi…..”
Hoa Nhung Châu ở tiểu trấn cũng đã hơn một năm, thành công lấy được sự yêu mến của toàn bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-duyen-hoa/407908/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.