Phụ hoàng.”
Nhìn cô gái giãy dụa bị mang đi, Tây Lam Linh Huân nghi hoặc ngẩng đầu, chăm chú nhìn phụ hoàng, vị đế vương tuấn mĩ lại vô cùng lãnh khốc này.
Sao phụ hoàng lại muốn đưa cô gái này cho đám lão gia gia râu bạc kia?
“Huân nhi muốn biết?” Thông qua đôi mắt trong suốt thanh thuần của thiên hạ trong lòng, Tây Lam Thương Khung nhìn ra nghi hoặc của Huân nhi.
Thuận tay cầm một khối điểm tâm đặt trước mặt, tự nhiên đút vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung mỉm cười ôn nhu.
Huân nhi của y cũng tò mò a. Nghĩ tới ngày đó gặp Huân nhi, biểu tình tịch mịch trên gương mặt bé con, Tây Lam Thương Khung không khỏi đau lòng. Huân nhu của y xinh đẹp, tinh thuần còn hơn tinh linh, không nên xướng lên khúc hát bi ai như vậy.
“Ân, muốn biết.”
“Huân nhi vừa nãy cũng nghe thấy đi, lai lịch của cô gái kia.” Ôm chặt thân hình mềm mại của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung vuốt ve mái tóc đen bóng tới tận đầu gối của bé.
“Ân.” Nhu thuận gật đầu, Tây Lam Linh Huân tùy ý để nam nhân ôm mình. Cọ cọ lồng ngực rộng lớn của phụ hoàng, Huân nhi dựa sát vào lòng nam nhân, lắng nghe nhịp tim làm mình an tâm.
“Ha hả, Huân nhi của phụ hoàng a, cơ thể ngươi bây giờ rất yếu ớt, phụ hoàng thực lo lắng. Mà nghe ý tứ của tiểu cung nữ kia, nàng tựa hồ nắm giữ một loại y thuật thần bí, bất đồng với hiến tế thuật hiện tại. Trẫm nghĩ, nếu để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tay-lam-yeu-ca/1430904/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.