*Hung hăng chèn ép/đùng đùng gây áp lực: là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là để mô tả một người nào đó hung hăng, độc đoán và đáng xấu hổ, nó cũng đề cập đến sự phát triển nhanh chóng của tình hình và tạo ra áp lực cho mọi người.
Nó cũng có thể được sử dụng để mô tả thế hệ tương lai vượt qua các bậc tiền bối, cũng giống như “không sợ hãi”.
Phong Khánh chưa nói chuyện, có lẽ là vì muốn ép đối phương lui ra khí thế, nhưng Tiêu Ninh là một cao thủ đối mặt với khó khăn, chỉ thấy anh tiến lên vài bước, để cho Phong Khánh nhìn rõ mặt mình hơn.
Sau đó anh nói, “Hôm nay Phong lão thái gia tìm con có chuyện gì sao?”
Phong Khánh nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ có thể tùy ý làm ra chuyện giết người diệt khẩu, nghe xong lời này ông hừ một tiếng, “Rời khỏi Phong Thành.”
Tiêu Ninh khẽ cười hỏi, “Vì sao?”
“Phong gia của ta không thể có một tên bại hoại yêu đương với một nam nhân.” Phong Khánh cứng rắn nói, trong mắt ông có lửa giận thiêu đốt dữ dội.
“Nếu con không làm thì sao?” Tiêu Ninh chớp mắt.
Phong Khánh như nở nụ cười, giọng nói cứng lạnh như đá, “Vậy ngươi phải chết.”
Tiêu Ninh nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện, tựa lưng vào lưng ghế, tư thế nhàn nhã, “Toàn Cầu thuộc về Phong Thành, Phong gia bây giờ đã là cái vỏ trống rỗng, Phong lão thái gia sao phải hung hăng chèn ép như vậy?”
“Hừ! Cháu trai ruột của ta đi nhầm đường quanh co.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/te-thuy-truong-luu/507664/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.