Gia tộc Phong gia đã tồn tại qua nhiều thế kỷ, trong tổ tiên cũng có người đạt trạng nguyên thám hoa, đến thời hiện đại, con cháu các thế hệ bắt đầu tham gia kinh doanh, họ tin chắc rằng không có gì hữu ích bằng việc học, mà việc mua một ít vàng, nhân dân tệ về cất trong nhà để làm bảo hiểm thì càng an toàn hơn.
Công việc làm ăn của nhà họ Phong ngày càng lớn mạnh, đến mức ai cũng phải thèm muốn, đã có trường hợp con cháu họ Phong bị bắt cóc làm con tin rồi sát hại.
Sau khi Phong Khánh trở thành người đứng đầu Phong gia, ông đã ra lệnh cho tất cả con cháu của mình học kỹ năng sinh tồn và kỹ thuật chống theo dõi.
Không ngờ, vẫn có chuyện xảy ra.
Lúc đó là chiều thứ 6.
Khi tài xế đi đón vị tam thiếu gia của Phong gia thì phát hiện người đã mất tích, liền vội vàng trở về bẩm báo với lão thái gia.
Phong Khánh nghe xong trầm ngâm một lát, nói, “Đi kiểm tra lần cuối nhìn thấy tam thiếu gia là ở đâu, là ai nhìn thấy, gọi Vương Thần tới ngay.”
Quản gia theo lệnh, đi xử lý ngay.
Phong Đình nghe được tin tức thì vô cùng lo lắng chạy tới, còn Phong Nhã Vi, mẹ ruột của Phong Thành thì đứng bên cạnh, mặt lặng như tranh vẽ.
Phong Khánh từ trước đến nay rất thương cô con dâu này, hiện tại xảy ra chuyện như vậy không thể không an ủi mấy câu.
Phong Nhã Vi nghe xong mới ngẩng đầu nhìn lên, giọng nói cạn như nước, “Ba, Tiểu Thành chắc đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/te-thuy-truong-luu/507671/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.