(*/ω\*)
—
“Em…”
Hạ Tê đôi mắt đỏ lên, khịt khịt mũi nhỏ giọng nói: “Mới từ công ty trở về, điện thoại di động…chắc là hết pin.”
Lục Hiên bật cười: “Nghiêm Trác Dịch từ giữa trưa đã gọi cho em, đến công ty cũng không có thấy em, còn tưởng rằng em mất tích, may là tôi nhớ tới nhà em ở chỗ này, là căn hộ này sao?”
Hạ Tê gật đầu: “Vâng.”
Lục Hiên ngẩng đầu lên phía trên: “Tầng bao nhiêu?”
“Tầng 27.”
Lục Hiên khóa xe lại, nói: “Dẫn tôi lên xem một chút.”
Hạ Tê thành thật dẫn đường, trong lòng có điểm mơ hồ, Lục Hiên… tự mình lái xe tới? Đến gặp mặt đưa lệ phí chia tay sao? Chỉ cần cử Nghiêm Trác Dịch đến là tốt rồi nha.
Bất đồng với Hạ Tê, Lục Hiên rất thoải mái, giống như trở về nhà mình, vào cửa xong rất tự nhiên cởi áo khoác, đưa cho Hạ Tê.
Hạ Tê ôm áo khoác mang theo hơi ấm của Lục Hiên mà trong lòng khó chịu, nếu như một chút nữa Lục Hiên nói chia tay, cậu sẽ không đem cái áo choàng dài này trả cho Lục Hiên, nếu như Lục Hiên cảm thấy bị lạnh, vậy trước tiên mặc tạm quần áo của cậu mà xuất môn đi, e rằng không dễ dàng mặc vừa đi, mà còn biện pháp nào đây a…
“Thật sạch sẽ.” Lục Hiên đi thăm phía trong phòng khách không lớn, bình luận, “Không tồi.”
Trong nhà cũng không có lá trà, Hạ Tê không thường uống cà phê, trong nhà hạt cà phê cũng không có, Hạ Tê đành phải đưa cho Lục Hiên một ly trà sữa nhỏ, Lục Hiên nhìn ly
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/te-tuc-chi-luc/1719506/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.