“Có những người tuy còn sống, nhưng trong tim người khác, họ đã chết.”
Đoạn Di đứng thẳng, hứng gió, thản nhiên mà u sầu lên tiếng: “Tôi đang nói đến cái chết trên phương diện xã hội.”
*社会性死亡 dễ hỉu là quê chết =))
Tưởng Vọng Thư ở dưới sân thượng gào thét: “Tiểu Đoạn ơi! Tiểu Đoạn, con đừng nghĩ ngắn như thế! Con ơi là con! Có chuyện gì thì xuống khỏi ghế rồi nói! Bố nuôi con bao nhiêu năm, con lại vì một thằng đàn ông mà đi tìm đến cái chết sao! Khổ thân bố, về sau già rồi chẳng có ai hương khói!”
Đoạn Di nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế, thuận tay vơ lấy cái ghế đập tới tấp vào người Tưởng Vọng Thư.
Tưởng Vọng Thư bị đánh cho lăn lộn, thừa dịp hỗn loạn ôm chặt lấy Đoạn Di: “Chẳng phải chuyện to tát gì, Phi Phi sẽ không để trong lòng đâu. Tuy rằng cái chiêu bài thừa nước đục thả câu của con hơi kém cỏi, lại có chút bỉ ổi…”
“Ai mẹ nó thừa nước đục thả câu chứ?” Đoạn Di không thể giải thích với cậu ta là mình bị hệ thống ép buộc, chỉ đành bới móc lỗi khác của Tưởng Vọng Thư: “Mẹ nó, cậu có thể đừng gọi hắn là Phi Phi được không?”
Tưởng Vọng Thư: “Thế gọi là chồng cũ à?”
Đoạn Di: “Cút!”
Hai người vừa cãi nhau chí chóe vừa đi xuống lầu.
Đi ngang qua phòng đun nước công cộng, Tưởng Vọng Thư lắc lắc bình nước của mình, trống không, bèn gào lên: “Kẻ nào mẹ nó lại trộm nước trong bình của bố mày hả? Mẹ mày không dạy mày cách làm người sao?”
Phòng đun
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-alpha-nay-sao-lai-nhu-vay/2048340/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.