“Lớp phó Đoạn, cậu không đi ăn à?” Tưởng Vọng Thư cầm tờ giấy phép trở về. Vừa thấy Đoạn Di bám dính lấy người ta không buông tay, nhất thời kinh hãi.
“Tiểu Đoạn, làm gì thế hả, tỉnh táo chút đi, có giấy rồi, anh dẫn cậu đi ra ngoài.”
Tưởng Vọng Thư gỡ tay Đoạn Di ra, lúc Đoạn Di bị sốt sức lực không lớn, nhưng rõ ràng là đang bám rất chặt, Tưởng Vọng Thư kéo ra cũng rất mất sức, thậm chí khiến Thịnh Vân Trạch lảo đảo một cái.
“Cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện?” Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu.
Tưởng Vọng Thư: “Ừ, Lão Đoạn sốt cao lắm, tối nay phiền cậu thu bài tập, rồi điểm danh nữa nhé. À phải rồi, giúp tôi xin phép cô giáo chủ nhiệm cho tôi và Đoạn Di nữa. Tối nay cậu quản lý lớp tự học luôn nhé.”
Đoạn Di mơ mơ màng màng không chịu dậy, Thịnh Vân Trạch hỏi thêm một câu: “Đã uống thuốc chưa?”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu ấy không chịu uống.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy nói ra hơi mất mặt, nhưng mất mặt cũng là mất mặt của Đoạn Di, cậu ta không chút do dự bán đứng bạn: “Sợ đắng.”
Nghĩ một chút, lại bổ sung: “Haizz được rồi, thật ra là thế này, Đoạn Di nuốt không trôi thuốc.”
Thịnh Vân Trạch: “Nuốt không trôi thuốc là sao?”
Tưởng Vọng Thư bất lực: “Chính là không nuốt trôi đó, từ nhỏ đã vậy rồi, ngay cả nước cũng không nuốt trôi, cứ ngậm trong miệng cho tan ra. Nếu không thì cậu ấy sẽ nôn hết ra. Dù sao thì cũng là cậu ấy chịu khổ. Haizz, cậu không hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-alpha-nay-sao-lai-nhu-vay/2048352/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.