Biểu cảm của Đoạn Di trong nháy mắt liền biến thành: =口=!
Trời ơi, Thịnh Vân Trạch! Cậu bị nhập cái gì kỳ lạ vậy? Tỉnh tỉnh lại đi, cậu mới có 17 tuổi thôi đấy, chơi trò chủ – tớ cái gì?!*
Nhưng mặt Đoạn Di vẫn cứ đỏ lên từng chút một. Cậu cứng miệng: “Không có!”
Thịnh Vân Trạch nhíu mày, đột nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Sao cậu cứ hay làm biểu cảm ‘=口=’ vậy?”
Đoạn Di: “…”
“Trời, cậu đừng có dùng cái mặt của cậu làm cái biểu cảm đó nữa được không hả? Ghê quá!”
Thịnh Vân Trạch: “Sao lại không được?”
Hắn dừng lại một chút: “Hơn nữa, vừa rồi cậu còn làm thế này này ‘=日="”
Đoạn Di vùng vẫy đứng dậy: “Khốn khiếp, tớ có làm thế đâu! Cậu buông tớ ra!”
Thịnh Vân Trạch lại quay về chủ đề chính: “Gọi một tiếng chủ nhân thì tôi buông.”
Đoạn Di: =口=!!!
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Cậu xem, cậu lại làm cái biểu cảm đó rồi.”
Đoạn Di cuống cuồng vùng vẫy đứng dậy. Cơ thể bị Thịnh Vân Trạch ghì chặt trên giường, chỉ có hai chân là còn động đậy loạn xạ.
Cậu thà chết cũng không chịu gọi, đương nhiên cũng là bởi vì quá xấu hổ. Cái chăn vốn gọn gàng bị cậu đá loạn xạ thành một đống, ván giường bị cậu gõ vang “bịch bịch”.
Vì thế, hai người đều không nghe thấy tiếng mẹ Thịnh gõ cửa.
Đoạn Di ngẩng cổ bò về phía tủ đầu giường, ánh mắt đảo qua, liền nhìn thấy mẹ Thịnh đang đứng hình ở cửa.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu chính là: “Ôi trời!”. Toàn thân cậu như bị sét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-alpha-nay-sao-lai-nhu-vay/2048381/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.