“Tâm trạng cậu ấy không tốt sao?” Sáng ngày đầu tiên đi học, Tưởng Vọng Thư ghé sát vào Hách San San, thần thần bí bí.
Hách San San liếc nhìn Đoạn Di. Cậu đến trường từ sáng sớm đã gục mặt xuống bàn ngủ, đến giờ vẫn chưa dậy.
Thịnh Vân Trạch mang đồ ăn sáng cho cậu cũng không đụng đến. Sữa đậu nành, quẩy nóng, hai cái bánh bao, một cái bánh kếp, một quả trứng luộc nước trà, tất cả đều được bày biện ngay ngắn trên bàn.
Tưởng Vọng Thư nhất thời không biết nên phàn nàn về hành động coi Đoạn Di như heo con mà nuôi của Thịnh Vân Trạch, hay nên phàn nàn về việc một người buổi sáng làm sao có thể ăn nhiều như vậy.
Hách San San thở dài: “Lớp trưởng cả cơm cũng không thèm ăn, đau lòng đến mức nào, chắc là trời sập rồi.”
Tưởng Vọng Thư ra vẻ cao thâm khó lường: “Còn hơn thế nữa. Dựa vào sự hiểu biết của tớ về Đoạn Bảo, dù trời có sập cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của cậu ấy đâu. Chạy trốn còn có thể tay xách nách mang cơm hộp, thái độ tích cực ăn uống của cậu ấy thuộc đẳng cấp tiên tiến toàn quốc, kiểu như lãnh đạo nhà nước có thể đích thân trao tặng huy chương ‘Cảm động Trung Quốc – Top 10 thùng cơm di động’ ấy.”
Hách San San và Tưởng Vọng Thư nhìn nhau, cô nàng lên tiếng: “Chẳng lẽ chia tay với bí thư rồi?”
Tưởng Vọng Thư đáp: “Không thể nào. Hạn sử dụng của tình yêu còn có bảy năm, tình yêu của học sinh cấp ba ngắn ngủi, làm tròn lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-alpha-nay-sao-lai-nhu-vay/2048487/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.