Cơ Quân Dã mua thức ăn về nhà thấy Cơ Quân Đào đang nằm ngủ trên sofa. Cô biết mấy ngày nay anh ta đã vất vả vẽ tranh nên liền nhẹ bước chân đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Hôm nay, cô mua loại thức ăn bán thành phẩm, tất cả thức ăn đều chỉ cần cho vào nồi, rắc gia vị đặc chế trong túi đóng kèm rồi đảo lên là được. Mỗi loại thức ăn cô đều cho A Thích ăn thử trước, thật hiếm khi thấy A Thích dựng ngón tay cái khen tay nghề nấu ăn của cô tốt, cho nên cô rất có lòng tin. Vừa xoay người cô đã nhìn thấy một cái túi rất lớn trong thùng rác khiến nắp thùng rác cũng phải kênh lên, lấy ra xem không ngờ lại toàn là đậu rất tươi. Suy nghĩ hồi lâu vẫn không rõ nguyên nhân, cô liền xách túi đi vào phòng khách.
Cơ Quân Đào chỉ ngủ chập chờn, lúc Cơ Quân Dã vào cửa thì anh ta đã tỉnh lại nhưng cũng chẳng muốn chào hỏi, bây giờ nghe thấy tiếng bước chân hơi gấp gáp liền mở mắt ra.
"Anh, đây là đậu Hoài Nguyệt cho à? Tại sao anh lại ném vào thùng rác?" Cơ Quân Dã dở khóc dở cười, hỏi, "Anh vẽ tranh nhiều quá nên đơ rồi à?"
"Anh không muốn ăn nhưng lại không thể trả lại nên đành phải vứt vào đó". Cơ Quân Đào lại nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
"Anh không thích ăn nhưng em thích!" Cơ Quân Dã ngồi xuống bắt đầu bóc đậu, "Anh đúng là không biết hưởng thụ, đậu tươi như vậy giờ tìm đâu ra chứ? Bây giờ rau dưa bán bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-em-la-benh-cua-anh/405707/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.